Mình thật sự đã quên mất chuyện này
An Nhiên hiện đang ở đại sảnh, trước mặt là Lâm Hàn và các cô vợ của ông ta, à còn thêm Lâm Đô Đô đến góp vui nữa
Quay ngược về quá khứ tí nào, sáng nay đang ngủ thì có một cô nương đến viện của An Nhiên gọi y dậy đến đại sảnh, thế là An Nhiên phải lết xác từ sáng sớm đến đây
Thật là khổ cho cái thân già này mà!
"Ngươi đúng là làm càn, biết hôm qua mình phạm phải tội gì không!!?" Lâm Hàn tay đập mạnh vào thành ghế, quát vào mặt An Nhiên
An Nhiên không đáp, trong lòng đang không ngừng muốn quay về thời điểm đó cho chính mình vài cái bạt tay, rồi bảo với chính mình rằng 'phải nhịn, mày phải nhịn, người ta hoàng tử một nước đó, nếu thật sự bọn họ mà động tới pháp lực thì mày chết chắc!!"
An Nhiên giờ mới thấm cái câu 'họa từ miệng mà ra'
Nhưng cũng không thể trách An Nhiên được, kiếp trước là ma pháp sư cao cao tại thượng, người người nghe đến là phải sợ, nào ai dám nói y phế vật?
Thấy An Nhiên không đáp, ông ta tức đỏ mặt mắng chửi thêm vài câu, phải nói là không câu nào nghe lọt tai được. Nhìn kìa nhìn kìa, Lâm Đô Đô đang lấy tay che miệng cười đắc thắng, thật là muốn đập cho một trận!
Sau khi đọc nhật ký của nguyên chủ, hảo cảm y với cái phủ này bay sạch bòng bong (cái nịt cũng không còn)
An Nhiên thở dài ảo não, nếu không tránh được phiền phức thì trực tiếp diệt nó luôn đi!
Nghĩ là làm, y để tay ra đằng sao, tạo ra một trận pháp nào đó, với năm phần công lực mới khôi phục hiện tại của y cũng khiến cho mọi người ở đây từ thiên tài trở thành phế nhân, chỉ là 'hơi' khó khắn 'một tí' thôi
Ngay lúc y muốn kích hoạt trận pháp thì thình lình có người xuất hiện đằng sau, ghé vào tai y mà nói
"Ồ, thì ra Nhiên nhi ở đây, khiến ta tìm mãi"
An Nhiên giật mình đẩy mạnh người đằng sau ra, lấy tay xoa xoa cái tai, nhíu mày lại nói
"Giáo chủ đại nhân khi không lại đến đây làm gì?" hơn nữa hắn gọi ta là Nhiên nhi đúng không!?
Mấy người kia cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của hắn
Lâm Hàn cau chặt mày lại, tên ma đầu này tự nhiên đến phủ ta làm cái gì? Còn nữa, xưng hô như vậy với An Nhiên hết sức là thân mật đi, bọn họ có quan hệ gì?
Lâm Đô Đô thì tự bổ não mình, cho rằng An Nhiên trèo lên giường hắn quyến rũ? Rốt cuộc thì An Nhiên lại bị gắn thêm mác kỹ nam
Liếc thấy mọi người đang tự bổ não mình, An Nhiên bỏ lại một câu rồi cất bước rời khỏi đại sảnh
"Bổ não là bệnh, phải trị!"
_________________________
Bước ra ngoài sảnh thì gặp một nam nhân mặc toàn cây đen đứng như trời chồng trước cửa
"Đây là?.."
"Đó là cận vệ ta, Chu Chiêu"
Không quan tâm hắn nữa, y tăng tốc bước về viện của mình
"Nhiên nhi chờ ta với"
Nghe thấy hắn gọi là 'Nhiên nhi' An Nhiên dừng bước, liếc xéo hắn
"Gọi là An Nhiên!"
"được thôi, Nhiên nhi"
"Là AN NHIÊN!!"
"Ừ ừ, Nhiên nhi"
An Nhiên "......" sao lại có người mặt dày vô liêm sỉ như vậy nhỉ!!?
Chu Chiêu "....." sao hắn lại không biết chủ nhân có bộ mặt này nhỉ ?
Đình An vẫn thản nhiên cất bước sánh vai với An Nhiên lại không biết mình vinh dự được gắn mác 'mặt dày vô liêm sỉ'
_____________________
"Ngươi dám trèo lên giường của đại thiếu gia!?"
"Ta không có!!"
Mới bước vào viện thì đã nghe thấy cuộc cãi vã của Bích Ngọc với hai thị nữ kìa
An Nhiên day day thái dương mình, phiền phức sao cứ tìm đến y là thế nào nhỉ?
An Nhiên búng tay một cái, hai thị nữ kia như bị một lực vô hình đập vào chân, lập tức quỳ xuống, đầu gối đập mạnh xuống đất một cách đau điếng, mắt không ngừng oán hận về phía Bích Ngọc mắng chửi
"Con Kỹ nữ kia, mày rốt cuộc đã làm gì!?"
"Ta..."
"Bích Ngọc, làm bữa sáng đi, kệ hai bọn họ, ta đói rồi" đến cái liếc mắt cũng không để lại, y đi vào phòng ngồi chờ bữa sáng, đậm chất 'há miệng chờ sung'
"A.. Dạ..vâng"
Đình An đi theo sau hơi hơi híp mắt lại nhìn y, chẳng phải nói là phế vật sao? Tại sao dùng được pháp lực?
Đình An "À, làm luôn phần của ta nữa nhé, Chu Chiêu cũng vào bếp phụ một tay đi" nói rồi hẳn cũng ngồi xuống ghế 'há miệng chờ sung'
"Hả?...rõ" sao hắn cũng bị kéo vào vậy?
Thấy cấp độ mặt dày vô liêm sỉ của hắn, An Nhiên cũng lười nói, muốn làm gì thì làm
_______________________
"Giờ ta phải làm gì?" Chu Chiêu hỏi cô, không trách hắn được, đây là lần đầu hắn xuống bếp....
"Hả? Ngươi cho củi vào đi, nhớ nhẹ nhàng thôi, không thì....."
"Khụ khụ...."Bích Ngọc chưa nói hết câu, thì Chu Chiêu đã đáp thẳng củi to bằng bắp tay vào trong, tro than bay vào mặt hắn, lấm len hết cả
"...tro than bay ra...." cô nói nốt vài chữ cuối cùng
"......."
Liếc thất Bích Ngọc đưa lưng về phía mình, bả vai hơi run run, Chu Chiêu đen mặt lại
"Đừng có cười nữa, ta đây là lần đầu xuống bếp!!"
Nghe vậy, cô lập tức ngừng cười, quay ra, mặt nghiêm chỉnh nhìn về phía hắn như đang bàn chuyện chính sự vậy
"Đâu có, ta đâu có cười"
Đánh chết hắn cũng không tin!
________________________
"Sao ngươi lại đến đây?"
"A? Ta vẫn chưa nói sao? Ừm, ta sẽ ở lại đây một thời gian"
Nghe thế , y cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng gọi là thân thiện
"Ồ, vì sao vậy?"
"Hừm.... Ta đã bế quan nhiều năm, muốn ở đây khám phá thế giới bên ngoài một tí, ta không muốn mới bế quan xong liền trở thành người rừng đâu" mặc dù hắn sống ở trong rừng sâu!
"Vậy thì thuê phòng mà ở, ở đây rất tồi tàn a!"
"Đâu có, ta thấy ở đây rất tốt, hơn nữa thuê phòng mất tiền, không bằng ở nhờ nhà bằng hữu"
Đó đúng là lý do hắn đến đây ở thật, nhưng mà lý do đó chỉ chiếm 7 phần thôi, còn 3 phần còn lại hắn cũng không biết vì sao
Chu Chiêu và Bích Ngọc mang đồ ăn vào nhất thời cảm nhận được bầu không khí đang gương cung bạt kiếm
Bích Ngọc lên tiếng phá vỡ bầu không khí này " chủ nhân....đồ ăn đến rồi" nói rồi cô sắp đồ ăn ra bàn
An Nhiên không để ý hắn nữa, cắm đầu vào ăn và còn nói với cô
"Hai ngươi cũng ngồi xuống ăn đi"
Cô thoáng giật mình định từ chối thì An Nhiên nói tiếp
"Ta nói sao làm vậy đi, đừng phí lời"
Nghe vậy cô cũng không từ chối nữa, ngượng ngùng ngồi xuống ăn
Chu Chiêu thấy chủ nhân mình không có ý từ chối cũng ngồi xuống theo
Khung cảnh yên bình đến quen thuộc
Lâu rồi y mới ăn chung với mọi người
n !