Bước vào phòng của nguyên chủ, An Nhiên đảo mắt đánh giá xung quanh, nói chung là rất gọn gàng đơn giản. Thấy nàng ta có ý định rời đi, An Nhiên dang tay cản lại
"Ngươi ở lại, ta có chuyện cần nói"
Dường như bất ngờ khi bị cản lại, nàng ta có chút sợ sệt quay lại nhìn An Nhiên. Nhớ lại về quá khứ, không ít lần nàng ta bắt nạt, vô lễ và...đánh đập y, không phải là trả thù việc trước kia chứ?? Trán bắt đầu dính một tầng mồ hôi mỏng
Vờ như không để ý đến biểu hiện của nàng ta, An Nhiên hỏi thẳng vào vấn đề. Hỏi đến đâu, nàng ta ngoan ngoãn trả lời đến đấy, chỉ không biết là những lời này có phải sự thật hay không thôi. An Nhiên cơ hồ cũng không quan tâm lắm, dần dần kiểm chứng cũng được. Biết làm sao giờ, y không có kí ức của nguyên chủ
Sau khi hỏi xong, nàng ta rời đi với khuôn mặt không hiểu mô tê gì, An Nhiên cũng biết được phần nào tình cảnh của nguyên chủ
Tỉ như nguyên chủ 15 tuổi là người lương thiện, hiền lành, bị đối xử đến như nào cũng không mắc oán. Chẹp chẹp còn nhỏ mà sống trong hoàn cảnh này vẫn giữ được vẻ thiện lươn, bồ tát sống thật đáng khâm phục a!
Lại tỉ như cha nguyên chủ tên Lâm Hàn 57 tuổi là một võ tướng được trọng dụng ở triều đình, muội muội nguyên chủ tên Lâm Đô Đô 13 tuổi được đính ước với nhị hoàng tử, mẹ nguyên chủ tên Phùng Nguyên Anh đã mất vì khó sinh
Nhưng mà điều An Nhiên quan tâm nhất ở đây chính là thế giới này thế mà lại phân chia thực lực giống y đời trước!!
Tổng có 10 tầng trong tu luyện, đạt đến tầng nào thì được tăng 100 năm tuổi thọ nhưng từ tầng 5 trở đi thì trường sinh bất lão, đến tầng 10 phi thăng. Nghe có vẻ đơn giản nhưng thực hiện mới khó, hơn nữa không phải ai cũng có khả năng tu luyện
Thật là một sự trùng hợp đến khó tin, nếu không phải thời gian ở đây đi trước thời gian ở đời trước thì An Nhiên thật sự nghĩ mình đây là xuyên về quá khứ
________________________________
Trong cung, mọi ngóc ngách được trang trí thật tráng lệ. Các phái giáo, quan phủ võ tướng,v.v....đều tụ tập đông đủ trước sự kiện này. Mọi người cũng nhờ vậy mà đi kết thân với mọi phái giáo, quan phủ cấp cao để có chỗ chống lưng cho mình
"GIÁO CHỦ HUYỀN LONG GIÁO TỚI!!"
Một giọng nói to, rõ ràng vang lên lọt vào tai từng người. Không gian đang náo nhiệt bỗng trở nên im bặt, mọi ánh mắt đều hướng ra lối đi, ở đó dần xuất hiện hai nam nhân đang tiến vào, âm khí nghi ngút từ vị đằng trước tỏa ra khiến mọi người không rét mà run
Tựa hồ cảm thấy không khí có 'chút' cẳng thẳng nam nhân phía trước cười nhẹ nói với mọi người
"Không cần căng thẳng, bổn giáo chủ ta được mời đến góp vui, cứ tự nhiên cứ tự nhiên"
Không gian dần sôi nổi trở lại nhưng có chút căng cứng. Cái gì mà cứ tự nhiên?? Ai chẳng biết đại ma đầu này biến thái nghịch thiên đến mức nào?? Tay dính thì đầy màu tươi, thi thể thì chất lên đầy một đống!! Tự nhiên với hắn thì về với đất mẹ lúc nào không hay cũng nên!!
Rất lâu sau lại có tiếng vang lên rõ ràng khiến mọi người không thể không chú ý đến
"LÂM PHỦ TƯỚNG QUÂN ĐẾN!!"
Hướng mắt ra lần nữa, từ lối đi xuất hiện ba bóng người, đó là Lâm Hàn, Lâm Đô Đô và Lâm An Nhiên đi cuối cùng
Mọi người kính trọng chào hỏi vài câu với Lân Hàn và Lâm Đô Đô, đến khi nhìn thấy Lâm An Nhiên thì mặt hiện ra rõ vẻ khinh thường chán ghét, có người không chịu nổi mà bắt đầu xì xào bàn tán
An Nhiên làm gì để tâm đến chuyện ấy? Mắt điếc tai đơ mặt không biểu cảm an an ổn ổn ngồi vào chỗ mình tự rót cho mình chén trà mà uống
Nhạt nhẽo
Đúng là mình không hợp với trà thật
Đặt chén trà xuống ngước mặt lên, An Nhiên đụng mắt với nam nhân đối diện, lòng đầy dấu hỏi chấm
Nhìn gì?? Nam nhân này là ai? Có chút quen mắt
Nheo não lại nhớ mãi không ra, An Nhiên trực tiếp bỏ qua vấn đề này luôn. Thấy mọi người đi qua chào hỏi vài câu với vị trước mặt, hẳn đây là giáo chủ của một giáo lớn và vị đứng đằng sau hẳn là hầu cận của hắn đi
Thăm dò thực lực của đối phương, An Nhiên có 'chút' bất ngờ. Ôi mẹ ơi! Tầng 9 đó!! Không! Phải nói là sắp phi thăng a!! Tiếc là đi theo ma đạo đến đây là giới hạn rồi, không thể phi thăng. Còn người đằng sau thì....tầng 8!! Mẹ nó gì đây?? Đôi chủ tớ này thật biến thái nha. Bất quá bất ngờ đến đâu, An Nhiên vẫn bày ra vẻ mặt than của mình
Lại một tiếng vang lên rõ ràng
"THÁI TỬ CÙNG NHỊ HOÀNG TỬ TỚI!!"
Nhị hoàng tử tự tin tiến vào sảnh chính, những cô nương bắt đầu chạy tới vây quanh hắn nhất là muội muội An Nhiên, trực tiếp nhào vào lòng hắn, bốn mắt đưa tình, lời ngon tiếng ngọt truyền đạt cho nhau, ân ân ái ái không nể mặt ai
An nhiên trực tiếp rời mắt, y chưa muốn chọc mù mắt cẩu độc thân mình
Cơm tró này nuốt không trôi!!!
Trái ngược với nhị hoàng tử, thái tử hắn an ổn ngồi xuống chỗ vắng lặng nhất, không ai thèm để ý tới
Nhị hoàng tử tầng 6 thái tử tầng 3. Thảo nào....ở đây, người tài luôn được ưu tiên, cấp bậc càng thấp càng bị khinh thường, ví dụ điển hình nhất là nguyên chủ nè!
"HOÀNG THƯỢNG CÙNG HOÀNG HẬU GIÁ ĐÁO!!"
Mọi người hướng mắt lên trên cao, nơi mà chỉ có vua và hoàng hậu được ngồi. Từ sau tấm rèm đỏ bước ra, hoàng thượng dắt tay hoàng hậu đến vị trí cạnh mình mà ngồi xuống
Tất cả đồng thanh nói lớn
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế"
"Cái ái khanh bình thân"
"Tạ hoàng thượng"
Cả quá trình như được rèn luyện trước vậy
"hôm nay là lễ mừng thọ của ta, các ái khanh cứ tự nhiên, nào nâng ly!!"
Nói là lễ mừng thọ nhưng nhìn đi, ông ấy vẫn giữ cho mình sắc xuân a. Cũng đúng, tầng 7 mà...
Không quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa, An Nhiên lo phần ăn của mình, xong sớm về sớm
"Phụ hoàng, nhi thần có chuẩn bị màn biểu diễn cho lễ mừng thọ này của người, mong người thích"
Giọng nói có phần cao, liếc sang bên, nhị hoàng tử thế mà lại ngồi bàn bên cạnh với bàn An Nhiên, à quan trọng hơn là Lâm Đô Đô gần như xà vào lòng hắn ân ân ái ái!!
"......."
Từ bên ngoài bước vào 9 vị cô nương, màn biểu diễn diễn ra vô cùng đặc sắc, một người múa chính tám người phụ họa, động tác dẻo dai, uyển chuyển khiến mọi người không thể rời mắt
Màn biểu diễn đáng lẽ sẽ rất hay cho đến phút cuối cùng, nhưng lại xảy ra sự cố, cô nương biểu diễn chính đang chuẩn bị đến màn kết thì bị rách trang phục diễn đến tận đùi
Ai chả biết, ở thời này rất quan trọng lễ tiết, không được để lộ đùi, danh tiết cô nương kia coi như bị hủy hết rồi...
Được rồi, An Nhiên không biết điều này.....
Mọi người bắt đầu bàn tán, không ai đứng ra giúp cô cả, cô quay lại cầu cứu từ vị nhị hoàng tư kia, hắn không quan tâm....cô như rơi vào tuyệt vọng, nước mắt lã chã rơi
Ai giúp tôi với...
Bỗng một hình bóng vụt đến trước mặt cô, khoác cho cô áo bào, đỡ cô đứng dậy nói
"Nhóc con, ngồi đó làm gì sao không đứng lên, què rồi à?"
Lời nói tuy độc nhưng đối với cô là ánh sáng từ nơi tuyệt vọng đó. Cô giương mắt lên nhìn người trước mắt. An Nhiên thấy cô đờ ra nhìn mình, mày hơi nhướn lên nói tiếp
"Này, chả lẽ còn bị câm nữa?"
Cô hồi thần lại "C-cảm ơn công tử, tôi nhất định sẽ trả lại áo" nói rồi cô chạy đi mất hút
Định bước về chỗ ngồi, giọng nói mười phần giễu cợt vang lên
"Phế vật thích lo chuyện bao đồng"
Hướng mắt đến nhị hoàng tử, An Nhiên bình thản phun ra câu khiến mọi người trợn mắt há mồm, giáo chủ cùng ám vệ cạnh hắn cũng có chút bất ngờ
"Có tài vô đức, phế thải"