Cả không gian rơi vào im lặng, An Nhiên định đi về chỗ thì Lâm Hàn đập mạnh xuống bàn khiến mọi người giật bắn mình
"Nghịch tử này!!! Mày biết mày đang nói gì với ai không!!!??" có lẽ vì quá tức giận làm ông thở không ra hơi
An Nhiên không nói, chỉ nhìn ông. Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán khiến ông giận đỏ mặt, ông chưa bao giờ nghĩ rằng thằng con vô dụng này có thể nói ra những lời như thế này đặc biệt là với nhị hoàng tử!!!
Rất lâu sau, An Nhiên mở miệng, lời nói ra càng khiến ông muốn đập một phát chết luôn thằng con nghịch tử này
"Nói sai sao? Người của mình mà còn không biết bảo vệ thì làm được đ.. -gì nữa?" Khụ...suýt thì văng tục...
Không thể nói nổi thằng con này nữa, ông triệu roi ra, tính một phát quật chết nó luôn hoặc khiến nó không thể xuống giường cũng được
'Vút'
'Chát'
Tiếng chát vang vọng trong không gian, không cần nhìn cũng biết là rất đau, ra tay rất tàn độc. Họ không thể ngờ rằng ông có thể mạnh tay với chính con trai mình như vậy
Mọi người càng không thể ngờ rằng An Nhiên cư nhiên lại dùng tay không bắt lấy roi, mặt không đổi sắc!!! Ông cố gắng thu lại dây roi về phía mình nhưng....không được, nắm chặt quá!! Thời khắc đấy, ông mới chợt nhận ra, con trai ông không giống như trước đây, nó thay đổi rồi!!! Nhưng...từ lúc nào???
An Nhiên không quan tâm đến ánh mắt dị hoặc của mọi người đang hướng về phía mình, y nhìn dây roi trước mặt mà rơi vào trầm tư. Dây roi được bao bọc bởi những cái gai rất nhọn. Thời điểm mà dây roi đang quật về hướng mình, An Nhiên đã dùng tay bắt lấy, những cái gai đâm thật sâu vào da thịt, máu từng giọt rơi xuống sàn thấm đẫm một mảng nhỏ. Nếu không dùng ma pháp trận bảo vệ để giảm đi sát thương, y có thể nghĩ rằng mình sẽ bị phế đi cái tay này cũng nên!
Nếu như mình không tránh được thì sao?
Một câu hỏi thoáng qua trong đầu y. Nếu không tránh được mình sẽ chết! Ông ta nhẫn tâm giết đi đứa con của mình sao?...
Ha, cứ tưởng sẽ được hưởng ké chút tình cảm gia đình chứ?..... Mình...đúng là không nên tư tưởng đến thứ không thuộc về mình....
Như nghĩ về điều gì đó, bàn tay y siết chặt lại rồi lại mở ra rồi lại siết chặt mấy lần
Một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của y "Ca! Sao ca có thể nói thế với nhị hoàng tử chứ! Ca mau xin lỗi đi!!"
"Liên quan tới ngươi à?" không nhanh không chậm đáp lại, Lâm Đô Đô nhìn y với đôi mắt đỏ hoe, nhìn như sắp lệ rơi tới nơi rồi
Đây là ăn vạ???
Y không kiên nhẫn chơi trò ngươi khóc ta dỗ với cô, nhíu nhẹ mày lại nói
"Ngươi.....Ghê chết đi được!! Con nhà võ tướng động tí là khóc? Chả ra thể thống gì!"
Lâm Đô Đô nghe vậy khựng lại, cúi đầu sâu xuống, lúc sau khóe miệng cô giương lên nụ cười nhẹ, không ai thấy cũng không ai để ý
Nhị hoàng tử thấy vậy tưởng cô buồn, lấy tay vỗ vỗ nhẹ vai cô như để an ủi, nheo mắt lại nhìn về phía y
'Bộp'
"Đủ rồi!!!" hoàng thượng ngồi ngoài xem cuộc vui cuối cùng cũng lên tiếng, đập mạnh tay xuống thành ghế. An Nhiên thả tay ra, Lâm Hàn lập tức thu roi về, quay lại hành lễ với hoàng thượng
"Bệ hạ bớt giận, là ta dạy con không phải phép, ta sẽ trừng phạt nó thay người"
Cảm thấy tay bắt đầu có cảm giác tê tê, An Nhiên thầm nghĩ không ổn, đưa tay đang bị thương lên ngửi
Mùi hương này..... Là độc!!!
Thấy vậy An Nhiên lập tức phong bế mạch máu lại làm giảm tiến độ lây lan của độc tố. Tuy độc này không gây chết sớm nhưng khó mà tìm ra thuốc giải
Ông già này!
Ánh mắt trở lên sắc lạnh thập phần, mọi người xung quanh cũng bị ảnh hưởng làm cho lạnh cả sống lưng
Hít một hơi thật sâu, thu lại ánh mắt, cố kiềm lại cho mình không văng tục, y nói "Ông....Thật nhẫn tâm!" y nghiến răng gằn từng chữ một
Nghe thấy câu này, Lâm Hàn hơi khựng lại quay đầu nhìn An Nhiên, vẫn là vẻ mặt thờ ơ đấy nhưng ánh mắt nhìn ông lại không giấu nổi sự thất vọng. Lòng ông như trùng xuống
'keng' tiếng lục lạc như đánh thức ông về với thực tại, thấy An Nhiên đang đi về hướng cửa, ông quá lớn, có lẽ vì câu nói vừa nãy của y nên ông hơi chột dạ không dùng tới roi nữa
"Thằng nghịch tử, mày xin lỗi nhị hoàng tử mau!!!"
"A? Phải rồi! Xin lỗi......được chưa?" giọng điệu mười phần giễu cợt, không có điểm nào là hối lỗi cả khiến nhị hoàng tử tức giận
Nói thật, câu 'Xin lỗi, được chưa' mà nói với đứa mình ghét thì sướng hết cả người!
"Ngươi đừng có hống hách!" cuối cùng hắn cũng lên tiếng, An Nhiên cười nhạt không đáp, hướng cửa tiếp tục đi về
"Thật là không giống với lời đồn"
"Chu Chiêu, ta nói rồi, lời đồn chưa bao giờ đáng tin cả"
"Ngài nói chí phải"
_______________________________
An Nhiên bước ra khỏi cửa cung mà đi về, cánh tay kia đã mất hoàn toàn cảm giác, không biết có phải tác dụng của độc tố không mà y cảm thấy rất mệt, đôi mắt nặng trĩu. Y dừng chân lại, hướng mắt lên bầu trời đầy sao như dải ngân hà kia
Thật mệt! Thật muốn ngủ luôn mãi mãi! Mà.. Cũng sắp như thế rồi
Đôi mắt y từ từ khép lại,ngươi hơi thả lỏng
"C-công tử...tay của người..."
Y giật mình mở mắt ra đảo mắt hướng về phía phát ra tiếng gọi, có lẽ do quá mệt nên y không nhận thức được tiếng bước chân của cô khi đi về phía mình
"nhóc là.....?"
"A... Ta là người được công tử giúp lúc ở trong yến tiếc..." giọng nói cành về sau càng nhỏ dần, tầm mắt vẫn không rời khỏi bàn tay đang bét máu của y
"À" khụ....y không phải là người có khả năng gặp người ta một lần là nhớ mặt luôn được nên thông cảm
"Tối rồi sao chưa về nhà?"
"T-ta không có nhà...."
Chỉnh lại thần sắc, y quay về hướng cô hỏi chuyện "Vậy có chuyện gì không"
"Ta..ta muốn trả lại áo cho công tử và...muốn được theo hầu hạ người..."
Tình huống gì đây?
"Nhóc không cần phải ép mình như vậy, tiện tay giúp thôi"
"Không phải công tử là ta tự nguyện!..Ngài rất tốt" ba chữ cuối nói lí nhí như đang nói với chính mình vậy
Tuy hơi nhút nhát nhưng ánh mắt lại rất kiên định nhìn về phía y
À, cũng không phải ý tồi, dù gì nhóc này cũng là người ở đây, có gì không hiểu hỏi nhóc này cũng được
"Ồ, vậy nhóc tên gì?"
"Ta tên Trung Khuyển"
À....cái tên này cũng quá là dị đi...
"vậy nhóc thích tên này không?"
"A? Ta sao cũng được"
Nghĩ nghĩ một lúc, An Nhiên nói "nhóc thấy sao khi mình tên Bích Ngọc?"
"A?... Nó là một cái tên đẹp.." ảnh mắt của cô sáng rực lên nhìn về phía y
"Vậy chốt tên đó đi, đi thôi"
"Dạ" Được y chấp nhận, cô vui vẻ chạy theo phía sau y
______________________________
Cà: này này người làm con tôi không xuống giường được cũng không phải là ông nhá!!!!
Lâm An Nhiên: khụ khụ mama, cái này hay là đừng nhắc đến nữa nha...
Cố Đình An: mama nói đúng mà
Lâm An Nhiên:.......