Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An nhiên cau mày nhìn người trước mặt, mặt rõ quen nhưng lại không nhớ là ai

"Thật sự không nhớ sao? Khiến ta hơi buồn đấy" nam nhân trước mắt thấy An Nhiên bày ra bộ mặt 'nhìn quen lắm' của y không hỏi thở dài

"À" y đáp lại một tiếng cho có lệ rồi cất quyển sổ kia vào trong áo

"Chúng ta mới gặp nhau trong yến tiệc mà"

"A? Tưởng ai, thì ra là giáo chủ đại nhân. Ngọn gió nào đưa ngài đến đây thế?"An nhiên cười cười nhìn hắn, trên mặt hận không thể viết lên dòng chữ 'có rắm thì đánh, không thì cút'

"Hầy.... Chúng ta còn gặp nhau bên hồ nước nữa mà..." hắn vờ như không thấy thái độ của An Nhiên đối với mình mà bày ra vẻ mặt ủy khuất với y

An Nhiên khựng lại, nụ cười trên mặt cứng đờ, toàn thân hóa đá. Lúc sau mới miễn cưỡng nghiến răng phun ra từng chữ

"Đến.đây.đòi.nợ.à?"

"Haha, nào dám. Ngươi là người đầu tiên có thái độ như thế đối với bổn giáo chủ đấy" ánh mắt hắn đầy hứng thú mà đánh giá y

"Ồ? Thật vinh hạnh. Ta có cần phải tung hoa vì điều đó không?"

Nam nhân đó:"......"

"Tin ta đi, ngươi tìm trên trời hay dưới đất cũng không thể nào tìm ra được người chủ nhà nói chuyện tử tế với kẻ đột nhập 'bất.hợp.pháp' như ta đâu" 3 chữ bất hợp pháp được An Nhiên đặc biệt nhấn mạnh

"Ngươi nói chí phải" nói rồi hắn ngồi xuống ghế, châm cho mình tách trà và uống một cách vô cùng tự nhiên

An Nhiên:"....."

An Nhiên lấy tay ray thái dương của mình trong lòng không ngừng than thở

Sao mình lại dính phải mấy cục nợ như này chứ?

Phỏng chừng đoán được suy nghĩ của y, hắn nói tiếp

"Ta không đến gây sự, chỉ muốn kết bằng hữu với ngươi, có được không?"

Trước khi hỏi câu này ngươi nên nhìn lại mặt ngươi đi, nó ghi rành rành 'ngươi thử từ chối xem' kìa

"được chứ được chứ, ta Lâm An Nhiên, gọi An Nhiên cũng được"

"Ồ, ta Cố Đình An, gọi Đình An được rồi"

Chả ai nói gì nữa, không gian bắt đầu chìm trong yên lặng. Cuối cùng, Đình An lên tiếng phá vỡ sự im lặng này

"Nghe nói ngươi bị trúng độc hoành tán hoa"

"Ồ, người nào cao siêu thế?"

Chuyện trúng độc này căn bản là chả ai biết cả, trừ khi Lâm Hàn muốn phá hoại danh tiếng của phủ mình nhưng mà với tính của ông ta thì chắc chắn sẽ không nói ra rồi. Nghe là biết nói dối, An Nhiên cũng lười vạch trần sự thật

Sao nhóc này khó nói chuyện vậy?

Đình An thở dài trong lòng, hắn biết y trúng độc là nhờ những giọt máu rơi xuống ở đó, mùi của hoành tán hoa có hương thơm dịu nhẹ tuy vậy nếu ngấm vào trong máu sẽ át đi hoàn toàn mùi tanh của máu. Người khác có thể không ngửi thấy nhưng người sống trong biển máu như hắn thì làm sao mà không nhận ra chứ?

"Ta có hoa lan chi, ta có thể cho ngươi" nói rồi, hắn lấy nó ra đung đưa trước mặt An Nhiên

Mắt An Nhiên hiện lên tia sáng rất nhanh bị kìm xuống, y hỏi hắn

"Điều kiện là gì? Không có cái gì là miễn phí cả"

"Oan cho ta quá, chỉ là quà gặp mặt thôi mà" hắn cười híp cả mắt lại, mẹ trông y như gian thương

An Nhiên hơi nghi ngờ nhìn hắn, cuối cùng cũng chọn nhận lấy, 'khéo léo' mà đuổi hắn về

Kệ đi, tính mạng vẫn quan trọng hơn

_____________________

Trong bếp, An Nhiên cẩn thận quan sát hoa lan chi, dù gì cũng là mới gặp, không thể nào đặt niềm tin hoàn toàn vào hắn được. Cánh hoa đỏ như máu, ngoài viền cánh với nhụy hoa có màu trắng ngả vàng

Hoa lan chi hàng thật giá thật nè, hơn nữa còn rất tươi mới nha!!

Sống hai đời rồi đây là lần thứ hai An Nhiên nhìn thấy nó đấy

Không phí thời gian nữa, An Nhiên bắt tay vào làm thuốc giải, lấy con dao được nấu bằng nước sôi rạch lại chỗ vết thương rồi ngâm vào dung dịch mới làm, cả quá trình thuần thục, không động tác thừa

Băng lại vết thương rồi trở lại phòng thì thấy Bích Ngọc đang nằm ngủ trên ghế, An Nhiên cười thầm

Đã nói lên giường ngủ rồi mà

Y đến lại gần cô, bế cô lên đặt lên giường còn mình ra ghế ngủ, trước khi đi vào giấc không quên thả lại một câu

Hình như mình quên gì rồi thì phải?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK