Trời rạng sáng, ánh nắng chiếu qua cửa gỗ phảng phất rơi vào mặt An Nhiên. Y lấy tay che đi ánh nắng, đôi mắt nhíu chặt hơn. Không cố ngủ được nữa, y chậm rãi mở mắt ra
Mặc dù biết là mình đã xuyên không, nhưng An Nhiên vẫn có thoáng chút giật mình không quen với cách bối trí nhà kiểu cổ đại này. Ngồi dậy xoay xoay đôi vai một cái, nhận ra cơ thể có xảy ra dị biến, y lập tức kiểm tra, xong miệng lẩm bẩm một lúc
"không đúng, chẳng phải không có linh lực sao? Trừ phi..."
Nói tới đây như nhận ra gì đó, y chạy lại chiếc gương treo tường nhìn một lúc. Tóc y có lẽ đã phai nhạt hơn hôm qua?
"Quả nhiên..." linh hồn đang hòa nhập với cơ thể! Vậy là mình có thể khôi phục lại hình dáng trước? Nghĩ đến đây, tâm tình y không khỏi có chút vui vẻ
Sửa soạn một lúc y đi xuống lầu của khách điếm
Thật nhộn nhịp nha
Tiểu nhị hôm qua bị y dọa suýt cho chui xuống hít đất đang loay hoay phục vụ những vị khách. Nhìn thấy y xuống, hắn không khỏi ngẩn người một lúc
Tóc y được cột lại nửa đầu gọn gàng, tím phục dường như vừa vặn và phù hợp với y. Có cô nương chú ý tới y, nói thầm với nhau gì đó rồi phiến má dần ửng hồng lên
Đẹp!
Hắn không hiểu! Y đẹp như thế thì tại sao đêm qua lại thành ra bộ dạng dọa người như vậy chứ??
Đang mải chạy theo dòng suy nghĩ của mình cho đến khi tiếng hai chiếc lục lạc được cột sau đầu của y vang lên lúc y lướt qua hắn, tiếng ông chủ đang mắng mình thì hắn mới hồi lại được tinh thần mà tiếp tục công việc dang dở của mình, miệng không ngừng nói xin lỗi
Với biểu hiện của mọi người thì chắc chắn nguyên chủ không phải bị yểm bùa gì rồi, vậy đêm qua thực sự dọa người sao?? Câu hỏi khó quá nên bỏ qua đi....
Rời khỏi khách điếm, An Nhiên vừa đi vừa suy nghĩ nên làm gì để kiếm tiền.....
Xuyên không rồi mà vẫn không thoát khỏi nạn thất nghiệp, đen như chó!
An Nhiên thấy trên đường có quá là nhiều tu tiên giả đi, xem ra ở đây linh khí dồi dào hơn thời hiện đại mà y từng sống lúc trước. Trước kia, tại thế giới mà y sống không có nhiều linh khí nên rất ít tu tiên giả mà nếu có thì cũng chỉ ở cấp bậc thấp. Tu ma có lẽ chỉ có mỗi mình y vì không cần thận chết như chơi
Đang chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên bị một lực kéo giật lại, y quay lại nhìn hóa ra là một cô nương, miệng nàng ta không ngừng nói lớn như quát vào mặt y vậy!
"Đại thiếu gia! Ngươi đi đâu suốt đêm qua vậy!? Mọi người đang loạn lên tìm ngươi đấy!! Cũng hại ta cả đêm không được ngủ!!"
Qua cách xưng hô và ăn nói của người trước mắt, nguyên chủ chắc chắn là con của gia đình giàu có hơn nữa còn không được mọi người tôn trọng. Tại sao biết giàu ư? Trang sức trên người nàng ta nè, được gọi là đại thiếu gia nè!
Nàng ta thấy y cứ đờ người ra như đang suy tư gì đó thì không ngừng thúc dục, giọng nói không có xu hướng giảm đi mà càng lớn hơn
"Mau đi thôi!! Ta còn nhiều việc lắm!!"
A? Quên kính ngữ kìa nhóc con, ít nhiều ta cũng là chủ của ngươi đấy!!
"Ngươi..."lời nói nói ra nhẹ nhàng , không nghe rõ là cảm xúc gì. Nàng ta thoáng có chút giật mình nhìn về phía y. Y cũng nhìn nàng ta, một lúc sau, không nhanh không chậm y nói tiếp
"Nếu không nói được câu nào dễ nghe thì trực tiếp câm miệng luôn đi"
"Ngươi...ngươi..." nàng ta lắp bắp định nói gì đó, y cắt ngang
"Đây là lời cảnh cáo chứ không phải là lời nhắc nhở"
Lần này nàng ta sốc triệt để rồi! Sao hôm nay nó lại như vậy?? Không phải như thường ngày nó sẽ xin lỗi rồi làm theo sao??
"Còn ngần ra đó làm gì? Mau dẫn đường đi" trong lúc nàng ta còn chìm trong suy nghĩ của chính mình thì y đã đi cách nàng ta một quãng đường dài
______________________________
Hiện tại, An Nhiên đang đứng trước cửa phủ phải nói là con mẹ nó quá là bá đi, còn có rất nhiều người 'hàng xóm thân thiện' thấy y thì ra chỉ trỏ rồi thì thầm to nhỏ gì đó với nhau
Tai tiếng!!
Nhưng mà y đâu quan tâm mấy cái đó, cái y quan tâm là chữ 'LÂM PHỦ' được in vào bảng to sừng sững treo trên cửa phủ kia kìa
Sự trùng hợp phải không??
"Tên ta là gì"
"Hả...?" nàng ta bất ngờ trước câu hỏi của An Nhiên, xong cũng không hỏi gì thêm mà trả lời lại
"Lâm An Nhiên ạ"
Mẹ! Sét đánh ngang tai!! Thế mà lại trùng tên trùng họ với nhau!!?? Nguyên chủ với y như là được đúc từ một khuôn ra vậy!! À cũng đâu thể nói thế được, hai người vẫn có chỗ khác nhau mà
"Lão gia, nô tì tìm được đại thiếu gia về rồi" nàng ta hô lớn, một lúc sau cánh của được mở ra, xuất hiện nhiều bóng dáng trong sân phủ rộng lớn
Y bước vào, đưa mắt nhìn mọi người, một người đàn ông trung niên lên tiếng như tát nước vào mặt " Tên nghịch tử nhà ngươi đêm qua đi đâu!?? Sao không chết quách luôn bên ngoài đi còn quay về làm gì!!?? Qua đêm bên ngoài còn ra thể thống gì nữa?"
Y không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn ông. À, người đàn ông trung niên này chắc là ba của nguyên chủ nhỉ? Vậy người phụ nữ đang bám víu lấy tay ông ấy hẳn là mẹ nguyên chủ đi? Ài, cũng không hẳn là thế, nghe nói người cổ đại còn lấy thêm thiếp thất nữa. Ừm, người đàn ông đang ở tầng 6 còn người phụ nữa đang ở tầng 5, khá quá nha không hổ là nơi linh khí dồi dào. Vậy cô nhóc đang đứng bên cạnh chắc là em nhỉ?
Nhận thấy ánh mắt của y đang đang rơi trên người mình, cô nói
"Ca ca sao không nói gì đi, cha đang nói ca đấy"
Ha? Giọng chua ngoa gì đây?? Nhưng mà cũng khá đấy chứ, còn bé mà đã ở tầng 5 rồi
Không nghĩ gì nữa y nói "Không có gì đáng để quan tâm cả, chỉ là vớt được mạng nhỏ này về từ đám người xấy thôi.... À, ta con nghe được về chủ nhân gì gì đó nữa đây" Nói rồi y đưa mắt nhìn biểu cảm từng người
Cô muội muội nhỏ kia nghe An Nhiên nói vậy hơi nhíu mày cắn chặt môi dưới, rất nhanh liền khôi phục lại như cũ. Toàn bộ biểu cảm của cô đều được y thu lại vào mắt. Cuối cùng cô nói
"Ca ca chắc hẳn là sợ lắm nhỉ?" nói rồi cô quay sang người đàn ông trung niên kia "Hay là cha cho ca về phòng nghỉ ngơi đi, tạm thời gác lại chuyện này?"
'Tạm gác lại' ở đây tức là dẹp đi hả??? An Nhiên cũng như mọi người ở đây đều nghe ra ý tứ trong đó
An Nhiên thầm cười lạnh trong lòng. A? Còn nhỏ mà tâm địa độc ác, không phải dạng vừa đâu nha
"Hừ, cút về đi!! Còn nữa, sửa soạn cho cần thận, tối sẽ tiến cung tham gia lễ mừng thọ vua, đừng làm trò cười cho phủ võ tướng ta!!" lời nói phát ra thập phần là chán ghét đứa còn này
"Không đi được không?"An Nhiên hỏi lại
"Mày nghĩ tao muốn mày đi chắc? Lệnh vua khó trái!!" nói rồi, ông phất vạt áo đi mất. Người trong phủ cũng bắt đầu tản ra đến khi chỉ còn mỗi y và nô tì vừa nãy dẫn y về phủ
Tạm thời không thể làm theo ý mình được, An Nhiên hiện tại đang chỉ có khôi phục 2 phần công lực thôi, đấu không lại
"Chẹp muốn được lười nhưng trời không cho...." y nói nhỏ
Mọi người có lẽ không để ý nhưng nàng lại rất rõ. Y có cái gì đó đã thay đổi, không còn ủ rũ, rụt rè như mọi khi nữa, trái lại lại rất bình tĩnh mà mặt đối mặt với lão gia. Đã có chuyện gì xảy ra với đại thiếu gia vậy? Trực giác mách bảo với cô rằng, tốt nhất là không nên động vào y
"Dẫn đường về phòng ta đi"
"Vâng"