Bìa rừng ngoại thành ước lượng hiện đang có nửa người dân trong thành trì đến đây, nam nhân rất đông, nữ nhân thì lác đác vài người
Xem ra nạn nhân của vụ này thật sự là nữ nhân
Có rất nhiều người chú ý đến y, mái tóc trắng xóa ấy rất nổi bật đi(?)
"Các ngươi theo ta đến đây làm gì?" An Nhiên liếc nhìn ba người kia hỏi
Đình An "Nhiên nhi đi thì ta phải đi chứ, dù sao cũng đang rất rảnh"
Chu Chiêu thì chắc là thấy chủ mình đi thì đi theo rồi, nhưng còn Bích Ngọc.....
Bích Ngọc nhận thấy ánh mắt của chủ nhân mình liền nhanh chóng giải thích "Ở viện một mình sợ lắm, chủ nhân cho ta đi cùng nha"
An Nhiên "hửm? Đi theo ta sẽ gặp quỷ thật đấy"
Bích Ngọc nghe vậy có hơi hoảng loạn "T-ta.. Không sao có chủ nhân ở đây... Ta không sợ"
An Nhiên nhìn con ngươi đang run nhè nhẹ của cô ừ hử hai phải tiếng, xong quay đầu đi làu bàu "Ta mà là các ngươi, ta đã ở nhà cho khỏe rồi"
Đình An tiến lên sóng vai với An Nhiên, nhìn đám người xung quanh, nụ cười có vẻ thích thú lắm:
"chậc, sau chuyến đi này cũng phải lấy mạng của nửa người ở đây"
An Nhiên như vô tình cũng như cố ý tăng âm lượng giọng lên, y thở dài "aizz, tên ngu nào đó không tìm hiểu kĩ trận pháp nên vẽ sai, chắc cũng bị nó cắn ngược lại rồi, chậc chậc, 'cô cô nớt' lắm"
Đình An "Cô cô nớt?"
An Nhiên "Là 'dừa' đó"
Những lời này lại 'trùng hợp' rơi vào tai của một nữ nhân không sót một chữ nào, cô ta nghiếm răng, nhàu nát vạt áo mình, căm phẫn nhìn về phía y
Y nói đúng, rõ ràng là vẽ theo tờ giấy đấy, ra lệnh con quỷ đó chỉ tấn công hai người họ nhưng mà tại sao sự việc lại thành ra như vậy? Còn liên lụy đến nương của cô, hơn hết, tại sao hai người họ không bị làm sao chứ!!?
Chờ cho mọi người bước sâu vào trong rừng, bầu trời buổi sáng liền bị những mảng âm khí che lấp. Trận cười lớn không biết xuất phát từ phía nào khiến người ta phải rợn tóc gáy
"Chào mừng! Đến với khu rừng chết, một khi bước vào đừng hòng đi ra"
Nghe vậy người dân bất đầu xôn xao, một nam nhân không biết ở đâu lên tiếng "Ngươi đừng nói bậy!! Trả lại linh hồn cho nương tử ta!"
Nhiều người cũng lên tiếng hưởng ứng
Nó như nghe phải truyện cười vậy, cười phá lên, nhiệt độ trong rừng như giảm xuống vài độ
"Giết được ra, sẽ lấy lại được, nếu không...."
Nó nói một cách ngập ngừng làm cho không khí càng thêm khẩn trương
".....muốn ra khỏi đây cũng đừng hòng"
"Hừ! Chỉ biết dọa người, ta muốn ra khỏi đây, xem ai cản được ta" người đàn ông trong đám người dân kia lớn tiếng kêu lên, nói rồi hắn ta xoay người rời đi
Nhưng chưa đi được mấy bước, hắn ta đã ôm cổ ngã nhào trên đất, lăn lộn mấy vòng, mắt trợn ngược lại, bọt mép sùi hẳn lên và sau đó.... Hắn không còn giãy giụa nữa
Khói đen từ trong miệng hắn bay ra bao phủ lên thi thể ấy....
Ăn mòn!
Mùi xác phân hủy bốc lên nồng nặc khiến người ta khó chịu. Chả ai dám lại gần cái xác đó cả
'Quác....quác...'
Đàn quạ đen từ đâu bay đến đậu trên xác hắn rỉa từng chút từng chút một, thịt bị chúng nó rỉa đến bét một nhầy trên mặt đất, có chỗ lộ hẳn ra xương sống!
An Nhiên bịp mũi nhíu mày nhìn thi thể đang bị phân hủy, bị rỉa kia
Rất nhiều người không nhịn được mà nôn ọe tại chỗ. Bích Ngọc nhìn họ nôn cũng cảm thấy buồn nôn theo nhưng cô cố nhịn xuống cảm giác đó
Không nhìn được nữa, An Nhiên lén tạo thử một trận pháp, một luồng gió bỗng dưng nổi lên đuổi hết đám quạ đang rỉa cái xác đang thương kia đi
Người nhà mà biết hắn chết không được tử tế như thế kia thì sẽ đau đớn như thế nào chứ?
Nó cười khà khà hai tiếng nói"Chúc các ngươi may mắn"
An Nhiên "Đốt xác hắn đi, bỏ vào cái gì đó mang về cho người nhà"
Dù sao mang theo một thi thể thối rữa cũng chẳng ai nguyện ý, mà chôn tại đây thì cũng không nên
Một người đàn ông bất mãn kêu lên "Hừ! Sao ngươi không làm bắt bọn ta làm?"
An Nhiên "Ta có nói bắt các ngươi làm? Thứ nhất, ta có quen biết hắn ta đâu? Chả lẽ ta lại mang người về viện của ta chôn cất?
Thứ hai, ai là hàng xóm của hắn thì giúp mang hắn về với gia đình để họ lo tang sự
Thứ ba, không ai nguyện ý thì cứ để hắn ở đây, nhưng mà hắn có biến thành cô hồn dã quỷ về 'báo đáp' hay không thì ta không chắc"
Người đàn ông nghe An Nhiên nói thì nghẹn họng, bốn chữ 'cô hồn dã quỷ' thành công khiến bọn họ động tâm
Quay lại nhìn cái xác thối rữa bị rỉa kia, bọn họ hơn chần chừ, nhưng cuối cùng cũng là đốt đi cho vào cái bọc vải mang theo. Tính mạng quan trọng hơn!
Đình An đứng bên cạnh An Nhiên bỗng dưng lên tiếng nói-"1 mạng đầu tiên"
An Nhiên hơi giật mình quay sang nhìn về phía hắn, hắn cười đáp lại, y hơi cau mày
Gì vậy trời? Hắn đây là đang dọa người? Hay là đang lộ bản chất thật đây?
Không quan tâm hắn nữa, y đi theo tốp người tiến sâu vào rừng
Nhìn mặt ai ai cũng khẩn trương lẫn căng thẳng, họ biết, bây giờ họ đang đứng ở giữa ranh giới sự sống và cái chết, hai ranh giới đó chỉ ngăn cách nhau bằng sợi chỉ mỏng thôi
Không khí ngột ngạt đến đáng sợ!
"A Thiên" A Tinh ở trong hộp khẽ gọi hắn
Vạn Thiên nghe thấy, quan sát xung quanh xem ai có để ý không, hơi cúi đầu xuống hỏi
"Sao vậy? Đệ cảm thấy không khỏe sao?"
A Tinh "Không, ngược lại cơ, có cái gì đó làm ta thấy rất thoải mái, tràn đầy sức lực"
Vạn Thiên suy nghĩ một lúc, nói "Nó không gây hại cho đệ thì đệ cứ kệ nó đi, cảm thấy khó chịu phải nói với ta đấy"
A Tinh "Được"