Làn sương bắt đầu tản ra hiện rõ khung cảnh một nhà kho tối tăm, nương theo ánh trăng tối chiếu qua cửa sổ, có thể lờ mờ thấy được một bóng dáng nhỏ bé tầm 12,13 tuổi đang nằm sấp xuống đất, cơ thể run rẩy từng hồi, trên miệng không ngừng kêu lạnh
Đến gần hơn An Nhiên hơi bất ngờ vì người trước mặt giống y đến 7 phần
"nguyên chủ?" y cất tiếng hỏi, không biết là hỏi mình hay là hỏi người trước mặt
An Nhiên muốn chạm vào cậu, nhưng thân ảnh của y lại xuyên qua nguyên chủ. Đồng tử hơi rút lại, nhìn vào bàn tay của mình, nó trong suốt!!
Có lẽ đây là kí ức nguyên chủ, đây là lúc Lâm Đô Đô đẩy cậu vào kho lạnh nhốt ba ngày...
Bên ngoài bỗng nổi lên tiếng bước chân của nhiều người, nguyên chủ thấy vậy, cố chống dậy, tìm một hòn đá ném vào cửa
'bộp'
Một cái rồi lại hai cái, tiếng bước chân lại gần hơn, và rồi cánh cửa trước mặt được kéo ra
Lâm Hàn "Vô dụng, mày cứ phải chọn ngày phủ có khách là xảy ra chuyện thế? Mặt mũi tao biết để ở đâu!!?" đó là những gì nguyên chủ nghe được đầu tiên, miệng cậu còn thì thào nói "xin lỗi cha...." rồi triệt để bất tỉnh. Có thể giữ được ý thức đến bây giờ cậu hẳn đã rất kiên cường rồi
Không gian như bị bóp méo, xung quanh nhà kho biến thành một căn phòng khá quen thuộc, phòng của nguyên chủ
Nguyên chủ lờ mờ mở mắt ra, muốn chống tay ngồi dậy nhưng vô lực, tay chân vẫn còn tê cứng, mấy nha hoàn thấy cậu tình rồi thì nói
"Tỉnh rồi? Ngươi bất tỉnh 10 ngày rồi, đã vậy còn phát sốt, chỉ biết hành người khác"
"Cha...có đến....thăm ta không"
"Ngươi nghĩ lão gia rảnh lắm chắc, ông ấy đang bận tiếp khách" nói xong, cô cũng rời đi, bỏ mặc cậu trên giường
Không gian lại tiếp tục bị bóp méo, từ phòng nguyên chủ biến thành cửa ở đại sảnh, cậu đang nghe lén hai người bên trong nói chuyện
Lâm Hàn "Ta muốn cây hoành tán hoa, lấy độc của chúng bôi lên roi này"
Vị khách kia "Hử? Ông muốn giết người luôn sao?"
Lâm Hàn "Chỉ có kẻ thù thì ta mới triệu roi ra đánh, mà đã là kẻ thù thì ta giữ mạng hắn lại làm gì?"
Vị khách kia cười ha hả "Được lắm, không hổ là võ tướng"
Hai người họ bắt đầu hàn khuyên nhau đủ mọi thứ chuyện trên đời
Nguyên chủ nghe thấy vậy, không biết đang suy nghĩ gì, cất bước chạy đi đâu đấy
Không gian tiếp tục bị bóp méo, lần này là ở dưới chân của một ngọn núi thô, khô quằn. An Nhiên hơi nhướng mày nhìn xung quanh
Nguyên chủ đâu??
Ma xui quỷ khiến khiến y hướng mắt lên trên, nguyên chủ đang bám vào một đá được nhô ra, vươn tay với với loài hoa bên cạnh
Loài hoa này màu tím đục phiến trắng, to bằng bàn tay người lớn, lá cây hơi phồng to hình rích rắc, và độc của nó ở trong tán cây đó
An Nhiên hơi bất ngờ nhìn về phía cậu, cậu muốn nhổ hoành tán hoa tặng ông ta sao??
Khi với được hoành tán hoa cũng là lúc cậu trượt tay ngã xuống, An Nhiên theo phản xạ muốn đỡ lấy nhưng thân ảnh cậu xuyên qua y. May là cậu ta trèo không cao, nếu không sẽ mất mạng đó!!
An Nhiên ray ray thái dương, không nhịn được mà hỏi "Nhóc con, ngươi là trò còn bò gì thế?"
Mặc dù không chết cũng không có nghĩa là không bị thương, cậu bỏ qua vết thương trên người mình, nhanh chân chạy về phủ, muốn khoe thành quả với cha mình
Lại lần nữa bị bóp méo
"Cha! Cha!" cậu hớt hải chạy vào đại sảnh, vị khách kia đã về, bây giờ trong đại sảnh chỉ có Lâm Hàn đang nhâm nhi ly trà. Nghe thấy tiếng gọi, ông ta cũng không ngưởng mặt lên nhìn, hắng giọng nói "Có chuyện gì, không thì biến"
"Cha! Cha xem nè, con mang về hoành tán hoa cho người nè!" trên mặt tuy xước xác, nhưng cậu vẫn cười thật rạng rỡ, ánh mắt mong chờ được người cha của mình khen ngợi
Nghe thấy hoành tán hoa, ông ta ngưởng mặt lên, đến gần nhận lấy hoa trên tay cậu kiểm tra, xác nhận đó là hàng thật, lạnh nhạt nói "Ừ" sải bước đi ra phía cửa chính, không quên bỏ lại câu "Làm chuyện dư thừa"
Tim cậu như bị ai bóp nghẹt lại, cúi đầu xuống không biết đang biểu hiện gì, thật lâu sau mới ngưởng mặt lên, hiện ra đôi mắt đỏ hoe, ngấn một tầng hơi nước bước về viện của mình.
Không gian cứ thế bị bóp méo chuyển qua không biết bao nhiêu cảnh, An Nhiên lờ mờ có thể đoán được tại sao cậu luôn cố gắng làm vừa lòng ông ta nhiều như vậy, có lẽ rằng, sau mỗi lần suy sụp, tuyệt vọng nhất, ông ta cho cậu một hi vọng, một hi vọng để có tình thương của ông ta!
Cữ ngỡ rằng, kí ức của nguyên chủ toàn một màu đen tối thì lúc đó lại hiện lên một ánh sáng nhỏ
Trên một cánh đồng nhỏ trong rừng, nguyên chủ nằm trên đó tận hưởng những làn gió mát thoang thoảng, bỗng xuất hiện tiếng bước chân nhẹ, ngươi kia thấy cậu hơi khựng lại một chút, tiến gần lấy cậu hỏi
"Ngươi là ai? Sao ngươi lại ở đây thế?"
Thấy rõ con người trước mặt, cậu giật mình vội đứng lên hành lễ "Thái tử điện hạ, ta là Lâm An Nhiên, sao người lại ở đây? Đáng ra người phải ở trong cung chứ!"
Người được gọi là thái tử điện hạ cười cười với cậu, xua xua tay "Không cần hành lễ, ta trốn ra khỏi cung đấy"
"Dạ..."
"Nào, ngươi có thể ngồi xuống đây nói chuyện với ta được chứ"
"Điện hạ....thế này có phải hơi.... thất lễ không?"
"Không sao, không sao, mà gọi ta là Vạn Thiên là được rồi"
"Dạ...." nói rồi cậu ngồi xuống hơi cách xa Vạn Thiên một chút, dù sao người ta cũng là thái tử thái tử một nước, còn mình là một phế vật, một dân thường, ngồi gần người ta không phải bất kinh sao? Có khi còn khiến người ta chán ghét
"Đây là ngươi cũng khinh miệt ta sao?" Vạn Thiên như đọc được suy nghĩ của cậu, nói bằng giọng ủy khuất, tay còn cố tình đặt lên tim bóp lấy, làm như mình bị tổn thương vậy
"Không có không có, ta nào dám, người..người đừng nói bậy...." cậu hoảng loạn xua tay
"haha..." Vạn Thiên thấy vậy bật cười, nói tiếp "Ta cũng giống ngươi, bị mọi người khinh miệt mà thôi, không cần hành lễ, chúng ta có thể coi như là bằng hữu mà nói chuyện"
Tuy thế, nguyên chủ cũng có chút ngượng khi nói chuyện với Vạn Thiên, đùa gì chứ? Người ta dù gì cũng là hoàng tộc đó!!
Nói chuyện được một lúc, cái ngượng kia cũng bị đánh bay đi đâu rồi, cậu rất tự nhiên mà nói chuyện mà nói chuyện với Vạn Thiên
Hai người đã hẹn nhau ra đây mà nói chuyện, chơi đùa rất nhiều lần. Thật hạnh phúc!!
Có lẽ là chung một cảnh ngộ, hai người lại càng thân nhau hơn, thấu hiểu nhau hơn. Đây có lẽ là những đoạn kí ức đẹp nhất, tươi sáng nhất trong những kí ức đen tối kia của cậu
Chuyện gì rồi cũng sẽ đến, An Nhiên đang đứng ở nơi lần đầu tiên y đến thế giới này. Trời rất tối, nhưng ánh trăng trên kia cũng đủ để soi một màn trước mặt
Hai người đàn ông y nhì thấy lần đầu tin khi đến đây đang bóp cổ nguyên chủ, người kia đứng khoanh tay cười khẩy, miệng không ngừng châm chọc cậu
Nguyên chủ cố gắng giẫy giụa, phán kháng, miệng không ngừng hít lấy không khí nhưng thân là trẻ con lại không có linh lực nên mọi hành động phản kháng đều trở nên vô dụng
Người đàn ông đang bóp cổ nguyên chủ thấy cậu vẫn còn sức phán kháng liền nói "Mày đừng cố phản kháng nữa, mày biết người sai tụi tao đến đây là ai không? Là muội muội của mày Lâm Đô Đô đấy!"
Thấy ánh mặt cậu hiện lên vẻ không tin được, hắn cười nói tiếp "Cha mày cũng mong mày chết đi lắm, mày đây là đang cố gắng vì điều gì vậy? Haha hay là mày thấy vẫn còn hi vọng về tình phụ tử của ông ta nhé! Hahaha, ngu ngốc"
Nghe đến đây cậu như rơi vào hầm băng ánh mặt mở to ra nhìn người đàn ông đang bóp cổ mình, cậu từ bỏ phản kháng, không hít lấy không khí nữa, hai dòng nước ấm nóng từ hốc mắt chảy ra lăn dài trên thái dương cậu
An Nhiên biết, ánh mắt đó chính là sự tuyệt vọng.
Cậu! Nguyên chủ! Đã chết lặng rồi!
"Ta...muốn chết" nguyên chủ giương đôi mắt không lấy chút tiêu cự nào nhìn hắn, nhỏ giọng thều thào
Thử hỏi xem, người mà mình luôn kính trọng, yêu thương lại muốn lấy mạng mình thì có bao nhiêu đau khổ chứ?
"Được! Ta liền toại nguyện cho ngươi" ngươi đàn ông kia cười khẩy, tay càng dùng sức hơn bóp cổ cậu