Tại một khách điếm
Tiểu nhị đang lay hoay dọn dẹp khách điếm của mình, cổ họng không ngừng ngâm nga giai điệu bài hát nào đó nghe rất vui tai
'cộc cộc'
Nghe thấy tiếng gõ cửa, tiểu nhị đình chỉ công việc, hướng mắt ra phía cửa gỗ thô sơ của quán, trán dính một tầng mồ hôi mỏng
"Chắc nghe nhầm thôi, giờ này ai còn đến gõ cửa quán chứ, haha haha..." tiểu nhị bên ngoài cười bên trong không cười nói. Tim hắn như nổi trống đập' thình thịnh', không gian xung quanh tĩnh mịch tựa hồ như một chiếc lá rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được. Hắn cố nặn ra một nụ cười...khó coi không thể nào khó coi hơn! Đang định tiếp tục công việc của thì...
'cộc cộc'
"Haha! Nghe nhầm thôi, nghe nhầm thôi..." Dây thần kinh hắn căng như dây đàn, da đầu ngày một tê dần, tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi đấy
'cộc cộc' hắn thật sự muốn khóc luôn rồi, được chứ!
Được rồi! Bình tĩnh, bình tĩnh! Chắc chắn là khách muốn trọ qua đêm, hơn nữa ở đây có treo bùa mà, ma sẽ không làm gì được đâu...
Nhưng mà tiểu nhị không biết, bùa này chỉ chặn ma chứ không chặn quỷ...
Giữ cho mình suy nghĩ lạc quan, tiểu nhị nặng nề nhấc chân phía cửa bước đến, trong lòng hắn thầm mang 7749 vị thần ra cầu nguyện
"Ực..." nuốt một ngụm nước bọt, tiểu nhị nhẹ nhàng đẩy cửa ra
Ánh trăng bên ngoài hắt vào nửa con ngươi của 'người' trước mặt. Làn da tái nhợt lại, tóc mái xõa xuống mắt, đôi mắt thâm sâu qua từng kẽ tóc nhìn chằm chằm về phía tiểu nhị, nước từ trên người tí tách rơi xuống sàn gỗ
Chân tiểu nhị như mềm nhũn ra không giữ được thăng bằng mà ngã phịch xuống đất, hai mắt trợn tròn nhìn phía 'người' trước mặt
"cho.. "
"A!!!.." không để cho 'người' trước mặt nói hết câu, tiểu nhị dùng sức từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ mà la lên
"A! Đêm hôm khuya khoắt ngươi la lên cái gì? Không tính cho người ta nghỉ ngơi hả? Màng nhĩ ta sắp bị ngươi chọc cho thủng luôn rồi!" An Nhiên lấy tay xoa xoa cái tai đáng thương của mình
Nghe thấy tiếng của người, tiểu nhị hướng mắt lên nhìn "Ngươi không phải ma!?"
Ma? Ai? Mình hả?
"Ta chỗ nào nhìn giống ma chứ?" An Nhiên khó hiểu nhìn tiểu nhị
Chỗ nào cũng giống được chứ!!?? Câu này trôi đến cổ họng thì được tiểu nhị nuốt ngược trở lại
Biết người trước mặt không phải ma, tiểu nhị đứng lên, thở hắt ra một hơi, tim vẫn chưa khôi phục được nhịp đập bình thường nói "Tổ tông của tôi ơi! Đúng là dọa chết ta mà!"
Không quan tâm đến hắn nữa, An Nhiên bước vào trong, nhìn xung quang quán thấy cũng quá là kì lạ đi, không ai bị tiếng la của tiểu nhị làm cho thức giấc cả, đổi lại nếu là y, thì y đã bị đánh thức rồi và còn ra múc hắn lên nữa, chả lẽ quán trọ có dùng phòng cách âm gì gì đó nữa à?
"Ở đây có phòng cách âm sao?"
"Phòng cách âm... À-à, ý ngài nói là kết giới hả? Đúng rồi, không chỉ ở quán trọ mà mỗi nhà ở đây đều được giăng lên một tầng kết giới" giọng nói hắn có chút khàn khàn có lẽ hét quá đà làm đau họng rồi
"Ồ" Làm ăn có vẻ uy tín. Y lấy mẩu bạc trong túi ra ném về phía tiểu nhị "Cho ta một phòng" khụ...không phải ăn cắp đâu, móc được trong người ra hết đấy
"Cái này...cái này cũng quá là nhiều đi..."
"Ồ, nếu nhiều thì ngươi chuẩn bị y phục và cả nước tắm cho ta" nghĩ nghĩ một lúc, y nói tiếp "Nếu được thì chuẩn bị một chút thức ăn nhé"
"À...vâng vâng, phòng của ngài ở trên tầng 2 cuối hành lang ạ"
Không nói gì nữa, y bước lên cầu thang đi về phòng của mình
---------------------------
Trong phòng, An Nhiên ngồi suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra, sắp xếp thành một chuỗi rồi đưa ra kết luận: Mình xuyên không(bay màu) rồi! Đã vậy lại còn về cổ đại, không internet, không WiFi, không điện thoại, không có những công nghệ khoa học..... Thật sự là điên chết ta rồi!!
Khi còn ở thời hiện đại, An Nhiên cũng đọc không 'ít' tiểu thuyết xuyên không(thề thể loại đó nổi vaichuong), mà lại không ngờ rằng tình tiết hư cấu này lại xảy đến với mình
Vận chó rủi gì đây?
Hướng mắt lên chiếc gương treo tường trước mặt, khỏe mắt không khỏi co giật. Giống! Thật sự là giống y đến 70% ,khác chỗ y có nốt ruồi dưới khóe mắt trái, tóc màu trắng bạc ngắn và cái mặt 24/24 lúc nào cũng lờ đà lờ đờ, thờ ơ với mọi thứ kiểu như 'bố đây bất cần đời' đấy... Có khi hai người là anh em sinh đôi thất lạc cũng nên....
'Leng keng'
2 chiếc lục lạc từ trong ống tay áo rơi xuống đất cắt đứt mạch suy nghĩ của y. Y nghẹ nhàng nhặt nó lên nâng niu trên lòng bàn tay như món bảo vật quý giá vậy
"Mày cũng theo tao đến đây sao?...." Hay đây chỉ là một sự trùng hợp?
Người ngoài nhìn vào thấy y nói chuyện với 2 chiếc lục lạc tưởng y bị điên cũng nên
"Khách nhân, nước tắm của ngài....Ôi tổ tông của tôi ơi!!" tiểu nhị bước vào phòng thì cảnh đập vào mặt đầu tiên là một người tóc tai rũ rượi đang soi gương. Ban đêm mà soi gương không thắp nến quá là không bình thường đi!!.... Nghĩ lại thì không thắp nến vẫn là hơn....
"Ngươi lớn tiếng cái gì? Sao lúc nào gặp ta ngươi cũng như gặp phải ma vậy?" y cau mày khó chịu
Còn không phải như vậy sao!!!??? Người không bị bệnh tim cũng có thể bị ngươi dọa cho thành có đấy!! Được rồi khách hàng là thượng đế, khách hàng là thượng đế..... Tiểu nhị thầm nói trong lòng
Sau khi chuẩn bị nước tắm, y phục, thức ăn, tiểu nhị chạy thật nhanh ra ngoài như bị ma đuổi vậy, thầm thề với lòng mình sẽ không bao giờ phục vụ y nữa, kẻo bị dọa chui xuống lỗ lúc nào không hay....
Dù không nói ra nhưng An Nhiên có thể hiểu được kha khá những gì hắn nghĩ trong lòng, biểu hiện nét mặt sinh động đến như vậy mà, có lẽ mình nên học bên tâm lí học.... Nghĩ một lúc y quay lại nhìn vào gương "Thật sự giống ma sao? Nguyên chủ không phải bị người ta yểm chú gì đấy chứ?"
__________________________________
-Không có đâu, mama nào dám ghẻ con đến như vậy chứ, thương còn không hết