Lên đến phòng, An Nhiên tiện tay cởi bỏ áo choàng tùy tiện ném sang một bên rồi leo lên giường nằm, một tay để lên đầu che mất tầm mắt
Vừa rồi là tử khí....
Như nhớ lại một việc gì đó, không khí trong phòng nhất thời trầm xuống, An Nhiên lấy hai bàn tay mình chà chà lên mặt rồi quay vào tường cố gắng vào giấc ngủ
●
●
"C-chạy...làm-ơn...c-chạy đi..." Nam nhân mặc cho cảm giác đau rát từ họng truyền đến vẫn cố hết sức kêu cô gái trước mặt chạy đi
Cô đưa tay lên lau đi nước mắt đang lăn dài trên gò má hắn, chuyển hướng cầm con dao chĩa vào phía trái tim mình, giọng nghẹn ngào
"Không sao....t-tất cả ổn rồi...chỉ cần đâm vào đây....rất nhanh-chuyện này rất nhanh sẽ qua đi....em...em xin lỗi..."
'phập'
Con dao đâm sâu vào tim, cô gái rất nhanh đã ngã xuống đất...trút đi chơi thở cuối cùng.....
●
●
Giật mình tỉnh lại sau cơn ác mộng, An Nhiên khó khăn thở dốc, đưa tay lên xoa xoa trái tim đang nổi trống của mình, lưng ướt đẫm mồ hôi
Hướng mắt nhìn ra bên cửa sổ, đoán chừng đã chiều, chỉnh lại tâm trạng, lấy áo choàng gấp lại mở cửa nước ra ngoài
Đình An "Dậy rồi à, ta tính đi gọi ngươi đấy"
"Ngài thật tri kỉ" An Nhiên trả lại áo choàng cho hắn, bước về phía phòng Bích Ngọc gõ gõ hai tiếng
"Bích Ngọc, dậy chưa?"
Bích Ngọc từ trong phòng vọng ra "Dậy rồi ạ, ngài chờ ta tí"
Đình An tiến lại gần An Nhiên tựa vào tường hỏi "Không cần che nữa?"
An Nhiên "Không cần" nóng bỏ mẹ
Đình An "Ồ"
Cửa phòng được mở ra, Bích Ngọc hào hứng chạy ra ngoài
"Chủ nhân, chủ nhân, tối nay ăn cơm ngoài đúng không?"
An Nhiên không hiểu sao cô lại hỏi vậy, hơi híp mắt gật nhẹ đầu nói "Ừ, có gì không?"
Bích Ngọc cười ngượng "Ặc...không có gì, ta chỉ....chỉ hào hứng vì lần đầu đi ăn bên ngoài thôi" Trọng tâm là không phải rửa bát....
An Nhiên không để ý nữa, quay đầu bước đi "Mua một số đồ nữa thôi thì ta đi chơi" tiện tham quan chút
"Dạ"
_________________________________
"Vậy là đủ rồi hả?" Bích Ngọc mở túi đồ của An Nhiên ra xem, bên trong thật nhiều thứ mới lạ
Cầm túi bột màu nâu lên, cô không kìm được mà hỏi "Chủ nhân, chủ nhân, đây là cái gì thế?"
An Nhiên "Bột ca cao"
Bích Ngọc "Bột ca cao??"
An Nhiên "Quên đi, đi chơi thôi"
Nghe thấy đi chơi, cô cũng vất chuyện này ra sau đầu, nhảy tung tăng trên đường
Cả một buổi chiều, Đình An cảm giác như mình đang trông 2 đứa trẻ con. Đôi chủ tớ kia cứ thấy đồ mới lạ là chạm chạm xoa xoa nắn nắn, không quan tâm có ích hay không, vung tiền mua hết. Đình An mà không cản lại thì tiền sẽ bốc hơi từ lúc nào không hay
An Nhiên vẫy vẫy tay "Đình An, lại đây, cái này là gì?"
Đình An "Một viên ngọc khá hay, nó có thể đẩy nhanh tiến độ tu luyện nhưng cũng khá nguy hiểm"
An Nhiên ồ một tiếng nhấc bước đi tiếp, Đình An khá bất ngờ, cất bước đuổi theo, vậy là không mua?
Đình An "Nhiên Nhi, ngươi đến cấp mấy rồi?"
An Nhiên ậm ừ trả lời cho qua "Đủ để tự vệ"
Đình An "Trên cấp 5 không?"
An Nhiên dừng chân quay lại nhìn hắn "Không phải ngươi nói dẫn ta đi thả đèn trời à, đi chuẩn bị thôi"
"Được được" Đình An tiến lên khoác vai An Nhiên đi về phía trước, không phải gượng ép, cứ từ từ mà tiến
________________________________
Sau bữa cơm, bầu trời đêm bắt đầu xuất hiện những chiếc đèn trời ánh đỏ lung linh. Đình An kéo An Nhiên tiến lại gần con sông, trên tay bốn người đều cầm một trước đèn chuẩn bị thắp
Đình An "Nhiên Nhi, ghi những điều ước, lời chúc đại loại thế vào đèn đi rồi thắp lên và cùng thả"
An Nhiên trực tiếp bỏ qua quá trình ghi mà thắp lên luôn
Đình An "Nhiên Nhi không có gì để ghi à?"
Một ít sợi tóc trắng xóa xõa lên bờ vai kia, đôi mi rũ xuống như đang nghĩ về điều gì đó, tất cả đều hiện lên dưới ánh nến đang đung đưa theo nhịp gió khiến y phá lệ đẹp tuyệt vời. Đình An thất thần trong chốc lát
An Nhiên "Không biết nữa, ta không biết ta thật sự cần thứ gì" nói rồi, y thả tay ra cho đèn trời bay lên
Đình An "Nhiên Nhi vậy là xấu nha, đã bảo là thả cùng nhau rồi mà" xong cũng đốt đèn thả lên trời
Nhìn đám đèn trời kia, An Nhiên không khỏi cảm thán
Đẹp thật, ở đời trước do bị cấm thả đèn trời vì có thể gây ra cháy nổ nên chỉ thấy cảnh này trên ti vi. Nhưng mà tận mắt chứng kiến thì cảm giác nó lại khác
_____________________________
Tại cánh đồng nhỏ trong rừng
"A Thiên, huynh ghi gì thế?" nguyên chủ à không, bây giờ phải gọi là A Tinh đang bay lởn vởn quanh Vạn Thiên xem xem Vạn Thiên đang ghi gì mà úp úp mở mở
Sau hôm đó, Vạn Thiên cùng nguyên chủ quyết định đổi cho cậu một cái tên thật mới mẻ, cũng như bắt đầu cuộc sống mới-A Tinh 'Tinh trong tinh quái'
Vạn Thiên một tay che chắn, một tay cầm bút viết, đôi khi liếc liếc xem A Tinh có nhìn trộm không, hắn bất đắc dĩ thở dài "A Tinh à, nhìn trộm là điều ước không thành sự thật được đâu"
A Tinh cuối cùng không bay nữa, ngồi xuống nhìn bầu trời đầy đèn kia khoanh tay khoanh chân lại như kiểu tức giận lắm "Ta cũng muốn ghi, cũng muốn thả đèn trời"
Vạn Thiên "Chờ ta ghi xong đã rồi cùng nhau thả"
A Tinh rầu rĩ nói nhỏ "Ta có chạm vào được đâu..."
Vạn Thiên thấy vậy trấn an cậu "Không sao hết, đưa tay lên chạm hờ hờ thôi, không phải cũng có cảm giác gần như là đang thả sao?"
Nghe vậy, tinh thần A Tinh phấn chấn lên "Đúng ha, vậy huynh viết nhanh lên đi"
Vạn Thiên "Được, đệ không được nhìn lén đâu đấy"
A Tinh "Được"