"Lão gia!! Lão gia!! Các phu nhân không biết tại sao gọi thế bào cũng không dậy, làm sao bây giờ!?" sáng sớm trong phủ hiện đang loạn cào cào cả lên. An Nhiên ngồi trong sân cầm lên chén nước lã vừa uống vừa hướng ra cửa viện
Trên mặt không hề có vẻ gì là lo lắng, gấp gáp cả mà thay vào đó là vẻ mặt xem trò vui, có thêm hạt hướng dương để cắn nữa thì đúng bài!
Đình An ngồi cạnh thấy vậy, không giấu ý tò mò, hỏi "Nhiên Nhi biết sẽ xảy ra chuyện này sao?"
An Nhiên đắc ý cười cười, tâm trạng cực kì vui, cực kì tốt khi khi thấy người khác gặp nạn
"Tất nhiên!"
Mà không chỉ riêng trong phủ, cả thành trì cũng đang náo loạn cả lên. Nạn nhân của vụ việc này đều là nữ nhân
Nhưng cũng không hẳn, có một số nữ nhân không hề bị ảnh hưởng, họ đều làm một việc chung là-thức đêm!
Lúc lâu sau, có hai nam nhân tiến vào viện của y, nhìn trang phục trên người chắc là nô của phủ
Họ đứng hình trước diện mạo mới của An Nhiên, nhìn chằm chằm y, đến khi một bên lông mày của y khẽ nhếch lên, họ mới biết hành vi của mình lỗ mãng, cúi đầu sâu xuống hành lễ
"Đại thiếu gia, lão gia cho mời người"
Liên quan gì đến ta mà mời ta??
An Nhiên phất tay "Đã biết" rồi uống nốt chén nước của mình, đứng dậy đi đến đại sảnh
Ba người kia không đi theo, đây là chuyện gia đình người ta, người ngoài vẫn là không nên xen vào vẫn hơn!
______________________________
Đến đại sảnh, không khí ở đây căng như dây đàn, không chỉ có Lâm Hàn và Lâm Đô Đô mà còn có những nô phủ cũng ở đây! An Nhiên khẽ nhướng mày lên thích thú, tìm cho mình chỗ ngồi rồi ngồi xuống
Lâm Hàn cùng toàn người ở đây thấy diện mạo mới An Nhiên thì vô cùng bất ngờ, ông nhíu mày "Sao ngươi lại biến thành như vậy?"
An Nhiên không trả lời câu hỏi của ông, hỏi lại "Đây chắc không phải vấn đề chính đâu nhỉ?"
Thấy y không đáp, ông nhíu mày càng chặt hơn, tựa hồ có thể kẹp chết một con ruồi(?), nhưng rất nhanh bỏ nó ra sau đầu, vấn đề hiện tại quan trọng hơn!
Ông đi thẳng vào vấn đề:
"Các phu nhân không biết tại sao, sáng lại gọi không dậy, có vài người đã mở mắt nhưng thần trí mơ hồ, nằm im không nhúc nhích..... Nhìn giống như....bị lấy mất hồn vậy"
An Nhiên khóe miệng cười như có như không, ngầm tán thưởng
Không ngu như mình nghĩ, xem ra chức tướng quân không phải để trưng
Rồi như vô ý liếc mắt sang Lâm Đô Đô đang run run ở kia, cô ta không bị cướp hồn sao? Hay là cũng thức đêm?
Chợt nghe Lâm Hàn lên tiếng "Trong phòng mỗi người đều có giấy này ở đầu giường, chắc chắn đã có người giở trò!"
Nói rồi ông giơ tờ dấy ra, nội dung cực kì ngắn gọn 'Đến khu rừng ngoại thành nếu muốn lấy lại hồn'
Có ngu cũng biết đây là cái bẫy, nhưng lại ép người ta giẫm vào bẫy này!
An Nhiên làm gì quan tâm mấy cái này? Y chỉ muốn biết sao lại gọi y đến đây! Không phải kêu phế vật sao?? Làm được cái gì chứ?
Lâm Hàn cũng lên tiếng giải thích cho nghi vấn trong lòng y
"Tất cả mọi người ở đây đều phải đi, nhiều người thì thành công càng cao"
An Nhiên gõ gõ vào thành ghế hỏi "Ta cũng phải đi?"
Không đợi Lâm Hàn lên tiếng, Lâm Đô Đô đã cướp lời "Tất nhiên, ngươi là không muốn đi? Chột dạ sao?"
An Nhiên cười cười "Nào có? Phế vật ta giúp được gì sao?"
Lâm Hàn "Phế vật hay không đi hết cho ta! Về chuẩn bị, nửa canh giờ sau xuất phát!" nói rồi ông cất bước rời khỏi đại sảnh
(*một canh giờ \= 2 tiếng)
Đi qua An Nhiên, ông dừng lại định hỏi gì đó nhưng lại thôi, Lâm Hàn cảm thấy An Nhiên sẽ không nói với ông câu nào
An Nhiên nhún vai, đứng dậy rời đi sau ông. Lâm Đô Đô không biết nổi điên vì việc gì, tức đến nghiến răng nghiến lợi, tay nhàu nát vạt áo lại
________________________________
Tại cung
Từ lúc bãi triều đến giờ, Vạn Thiên sầu mãi không thôi, nương của hắn, các phi tần, hoàng hậu.v.v... Chỉ cần là nữ nhân đều trong trạng thái thần trí mơ hồ
Thủ phạm để lại mỗi tờ giấy hẹn ở khu rừng ngoại thành, hoàng thượng thấy vậy lệnh cho đa số các nam nhân đều phải đi
A Tinh thấy tâm trạng hắn không tốt, không biết phải làm sao, bay vòng vòng quanh hắn muốn tạo sự chú ý
Thấy vậy, hắn có xúc động muốn ôm cậu vào lòng xoa xoa nắn nắn hay chỉ là xoa đầu thôi cũng được
"A Tinh, lại đây nào" Vạn Thiên vỗ vỗ chỗ cạnh mình, A Tinh cũng không bay nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống
Vạn Thiên "Trong thành đang xảy ra việc lớn, chỉ cần là nữ nhân đều bị cướp mất hồn"
A Tinh nghe đến đây, cắt lời hắn "A? Thảo nào tối qua ta cũng cảm thấy hồn mình bị hút đi"
Vạn Thiên bị cậu cắt lời không tức giận, ngược lại hiện vẻ lo lắng với cậu "Vậy đệ có làm sao không? "
A Tinh cười đắc ý "Không có không có, ta bám vào linh hồn huynh nên không bị kéo đi đó"
Nghe vậy, Vạn Thiên thở phào nhẹ nhõm "Không phải chỉ có nữ nhân mới bị sao?"
A Tinh "Ta không có cơ thể chính thức, nhưng mà nó không ảnh hưởng gì nhiều đâu" nếu không thật sự bị hút đi thật đấy!
"Ừm" hắn nói tiếp "Vì thế, hoàng thượng muốn hầu hết các nam nhân đều phải đi đến khu rừng ngoại thành lấy lại hồn...trong đó có ta"
A Tinh "Cho ta đi với"
Vạn Thiên liền từ chối "Không được, không phải cái đó cũng ảnh hưởng một ít đến đệ sao? Nguy hiểm lắm"
A Tinh bĩu môi nói nhỏ "Biết vậy không nói chuyện này cho huynh"
Vạn Thiên nghe thấy vậy không biết nên khóc hay nên cười, đứng dậy lục lọi gì đó ở trong ngăn kéo
A Tinh cũng bay theo sau ngó vào hỏi "Huynh tìm gì thế"
Vạn Thiên không trả lời, lúc sau lôi ra cái hộp nhỏ nói "Đệ có thể thu nhỏ vào cái hộp này không? Nếu được ta cho đệ đi"
Nghe vậy, A Tinh vui vẻ đều hiện hết lên mặt, phút chốc biến thành đóm sáng nhỏ bằng lòng bàn tay trẻ em, bay vào hộp
"A Thiên đi thôi"
Nghĩ nghĩ một lúc, Vạn Thiên bổ sung thêm "Nếu gặp chuyện gì đó cũng phải nói cho ta nghe, biết chưa?"
A Tinh "Đã biết"
Nghe được câu trả lời vừa ý, Vạn Thiên lấy lắp đậy lại, chừa lại khe nhỏ, rồi lập 1 lớp bảo vệ quanh hộp. Vẫn thấy chưa yên tâm, hắn lập thêm 4 lớp nữa
Bấy giờ mới an tâm lên đường