Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Vì một con kiến mà đắc tội một con rồng?  

 

Đây không phải là đầu óc có vấn đề hay sao.  

 

Dọc đường đi, hai người bọn họ khuyên bảo đủ kiểu, thậm chí là quỳ xuống cầu xin.   

 

Nhưng đều vô dụng.  

 

“Đại tiểu thư, cho dù cô có thể bảo vệ tên Tô Minh kia nhất thời nhưng cũng không thể bảo vệ được hắn ta cả đời!”, Ngư Vọng mở miệng nói: “Đại tiểu thư, cô có năng khiếu võ đạo trời ban, nếu như cô bởi vì một con kiến hôi mà đắc tội với Tư chủ, rồi bị trách tội, thậm chí là gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, đây chẳng phải là tổn thất của nhà họ Ngư, của đại lục Thiên Âm, thậm chí là của cả thế giới hay sao? Đại tiểu thư, chí hướng của Ngư Dung Băng cô chính là đi đến hàng ngàn thế giới nhỏ, ngắm nhìn phong cảnh của đại thế giới!”  


“Đủ rồi. Bây giờ có nói cái gì thì cũng đã muộn, khoảng cách đến học viện Linh Võ không xa, đi vài ngày nữa là có thể tới”, Ngư Dung Băng nhíu mày nói.

 Trong rừng Kiếm Bi.  

 

Bước vào nơi này, cảm giác đầu tiên mà Tô Minh cảm nhận được đó chính là sự yên tĩnh.  

 

Không chỉ là xung quanh không vang lên bất kỳ âm thanh gì mà giờ phút này, ngay cả tâm trạng của chính mình cũng càng ngày càng trở nên bình tĩnh.  

 

Trước mắt là một vùng đồi núi rộng lớn, mênh mông vô tận, cỏ cây trù phú, chim hoa thơm ngát, có khe núi róc rách, có cả đàn cá ẩn hiện trong dòng nước phù sa.  

 

Và còn có một vùng đất hoa đào nở rộ.  

 

Phong cảnh rất đẹp.  

 

Có thể nói đây là cảnh đẹp vượt xa chốn trần gian, là tiên cảnh trên mặt đất.  

 

Nó khác hoàn toàn với lăng mộ trong tưởng tượng của Tô Minh.  

 

“Nhóc con, có hiểu được điều gì không?”, thiên nữ Tạo Hoá hỏi.  

 

Vừa mới đến nơi này đã hỏi mình có hiểu được điều gì không, Tô Minh rất bất ngờ.  

 

Nhưng thiên nữ Tạo Hoá đã hỏi như vậy thì nhất định là có nguyên nhân.  

 

Tô Minh im lặng, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó sâu xa, hơn mười giây sau, anh bỗng nhiên cười nói: “Cầm được thì cũng buông được, cho dù khi còn sống có huy hoàng như thế nào, yêu nghiệt như thế nào thì cuối cùng cũng trở thành một nắm đất vàng. Nếu như may mắn thì có thể giống như nhóm người đi trước của học viện Võ Linh, có được một nơi tuyệt đẹp như thế này để yên nghỉ, đây là kết quả cuối cùng”.  

 

Cho nên.  

 

Trở về với cát bụi không có nghĩa là chết, là tiêu vong, là huỷ diệt, mà là mang một tầng ý nghĩa “cầm được thì cũng buông được”.  

 

“Không tồi”, thiên nữ Tạo Hóa khen ngợi nói, vừa mới bước vào rừng Kiếm Bi mà đã có thể hiểu được như vậy, Tô Minh còn vĩ đại hơn so với tưởng tượng của cô ta.  



“Đáng tiếc, có rất nhiều người cả đời này, cho đến tận lúc chết cũng không thể hiểu rõ được cảnh giới “cầm được thì cũng buông được” này”, Tô Minh cảm thán nói: “Cho dù có tất cả quyền lợi, tiền tài chất đống, sức mạnh vô địch, thì cuối cũng hóa thành hư vô, quay trở về với cát bụi”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK