Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Tôi là Tô Minh!”  

 

Tô Minh ngay lập tức trở thành tiêu điểm trong vô số ánh mắt của người tộc thú.   

 

Những ánh mắt này đầy vẻ hiếu kỳ, kinh ngạc và có cả chế giễu…  

 

Tô Minh bồng bềnh trên không trung, ánh mắt vẫn nhìn xuống Kim Độc và Kim Tố Y nhưng chỉ lướt qua một cái chứ không thay đổi về cảm xúc.   

 

Nhưng Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt ở phía sau Tô Minh thì suýt nữa kinh hãi mà rơi từ trên không trung xuống.   

 

“Tô Minh! Cảnh… Cảnh giới của hai người đó…”, Ninh Triều Thiên không kìm nổi mà lên tiếng nhưng ông không dám nói. Bởi vì ông cảm thấy có gì đó ảo diệu. Ông cảm thấy, chắc mình nhìn nhầm.   

 

“Một người ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 9, một người ở Cảnh giới Thiên Diễn vòng thứ 1”, Tô Minh lại nói: “Sư tôn không nhìn nhầm đâu”.   

 

Khuôn mặt vốn già nua của Ninh Triều Thiên lúc này co rúm lại.   

 

Rốt cuộc thế đạo này làm sao vậy?   

 

Kể cả là cảnh giới Bất Tử vòng thứ 1 đối với Ninh Triều Thiên đã là vô địch rồi, vậy mà giờ đây lại còn có cảnh giới Bất Tử vòng thứ 9, còn có cả cảnh giới Thiên Diễn trong truyền thuyết.   

 

Chẳng phải có câu nói: “Không vào thế giới Đại Thiên thì không biết cảnh giới Thiên Diễn sao?”  

 

Ninh Triều Thiên có chút cạn lời.   

 

“Anh Tô Minh! Bây giờ phải làm sao?”, Tiêu Nguyệt như sắp khóc đến nơi, cô cũng bị dọa chết khiếp: “Giờ chúng ta chạy trốn thì có thể chạy được không?”  

 

“Chạy gì chứ?”, Tô Minh cười nói, nhướn mày lên nhìn về phía Bạch Cư ở phía dưới. Anh biết lúc này đám tộc trưởng và thái thượng trưởng lão ở tộc Kim Bằng Thái Cổ đang nhìn lên phía mình.   

 

“Chàng trai! Tôi nhớ không nhầm thì cậu nói là muốn tôi tự sát, muốn đám trưởng lão như Kim Lưu tự sát để tạ tội với cậu. Hơn nữa còn bắt tộc Kim Bằng Thái Cổ lấy ra 100 triệu hỏa tinh để bồi thường cho cậu, có thế cậu mới bỏ qua cho Kim Bằng Thái Cổ, nếu không thì sẽ không tha. Không biết bây giờ đến Hoang Thành và đứng ở trước Bạch Cư thì cậu có suy nghĩ như thế nào?”, Kim Cửu Thương nói, giọng nói vang vọng khắp Bạch Cư.   

 

Giọng nói của lão ta vô cùng bá đạo, vô cùng vang vọng và kiêu ngạo.   

 

Kim Cửu Thương vừa dứt lời thì đám tộc nhân trong Hoang Thành đều trừng mắt nhìn Tô Minh như đang nhìn một kẻ ngu ngốc nhất trên đời.   



Chẳng phải nói là loài người thông minh lanh lợi lắm sao? Nhưng sao người trẻ tuổi này giống như kẻ không có não vậy?  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK