Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Còn Tô Ương chỉ cười mà không tiếp lời Nam Cung Cẩn.   

 

Hắn ta sẽ không cho bố mẹ nuôi cơ hội đón Tô Minh về nhà họ Tô.   

 

Mục đích hắn ta đến đây là gì?   

 

Chẳng phải là muốn Tô Minh chết sao?  

 

Tất nhiên, hắn cũng không thể nói ra những lời này. Nếu không thì sẽ làm hỏng hình tượng của hắn ta trong mắt Nam Cung Cẩn.   

 

“Hình như ở đằng kia có người nhìn thấy chúng ta”, Nam Cung Cẩn đột nhiên nói rồi chỉ vào một vị trí trên Thủ Hộ Sơn.   

 

Và người mà cô ta nói chính là Giả Viêm.   

 

“Vậy thì đáp xuống đó đi!”, Tô Ương dặn dò Tô Ưng, bảo ông ta ra lệnh cho người lái.   

 

Đúng lúc này, sắc mặt của Giả Viêm càng lúc càng tái nhợt.   

 

 

 

Bởi vì hắn nhìn thấy tàu con thoi hư không đang hướng về phía mình.   

 

Có lẽ vì quá sợ hãi nên Giả Viêm quên mất việc bỏ chạy. Hắn không thể nhúc nhích được, cảm giác hai chân đang đeo một cái gì đó rất nặng.   

 

Hắn chỉ biết trừng mắt nhìn tàu con thoi hư không càng lúc càng lớn bao trùm khắp bầu trời và cuối cùng đến gần nhà họ Giả.   

 

Trong lúc sắp hạ cánh thì tàu con thoi hư không đột nhiên biến mất. Và lúc này, Tô Ương, Tô Ưng và Nam Cung Cẩn xuất hiện ở trước mặt Giả Viêm.   

 

Bởi vì Tô Ương đã thu tàu con thoi hư không vào trong nhẫn không gian của mình.    

 

Lúc không cần dùng đến thì nó được thu nhỏ lại và có thể mang theo bất cứ lúc nào.    

 

“Giả… Giả… Giả Viêm xin chào ba vị thần”, Giả Viêm lập tức quỳ xuống, cẩn thận, cung kính, sợ hãi đến cực độ.   

 

Mặc dù hiện giờ hắn không còn chút thực lực nào nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí tức mạnh vô cùng của ba người trước mặt mình.   

 

Khí tức đó khéo còn mạnh gấp ngàn lần khí tức của bố hắn là Giả Cử Hình. Phải biết rằng bố hắn đã ở cảnh giới hóa thần hậu kỳ.   

 

Cũng may là ba người này thu lại khí tức trên người, nếu không thì Giả Viêm cũng biến thành cát bụi từ lâu rồi.   

 

Đặc biệt là chàng trai tuấn tú dẫn đầu trong ba người này. Giả Viêm cảm giác như hắn ta chỉ nhìn mình một cái thì Giả Viêm như bị hút hết linh hồn.   

 

“Người đầu tiên ở trái đất nhìn thấy tàu con thoi hư không, đây cũng là duyên phận”, Tô Ương cười nói: “Đứng lên đi!”  

 

Sự biết điều của Giả Viêm khiến Tô Ương rất hài lòng.   

 

“Hừm!”, còn Nam Cung Cẩn thì chỉ hừ lạnh một tiếng, cô ta thấy coi thường dáng vẻ nịnh hót của Giả Viêm.   



Giả Viêm run rẩy đứng lên, không hề dám ngẩng đầu lên nhìn ba người này, đặc biệt là hắn không dám nhìn Nam Cung Cẩn. Bởi vì trước đó hắn có nhìn một lượt, mặc dù Nam Cung Cẩn đeo khăn che mặt nhưng khí chất và nhan sắc ẩn hiện đó vẫn vô cùng xinh đẹp, phải nói là người đẹp tuyệt sắc.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK