Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ông cụ Diệp không lên tiếng. Bởi ông ta đã giao hết mọi việc của nhà họ Diệp cho cháu gái Diệp Mộ Cẩn của mình. Những chuyện mà Diệp Mộ Cẩn quyết định thì ông ta sẽ không can thiệp. Huống hồ, những quyết định của cháu gái đều hợp với ý nghĩ của ông ta.    

 

“Sao? Còn cần tôi ra lệnh cho Thiên Tự Vệ, Địa Tự Vệ và học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp ra tay đuổi các người đi sao?”, giọng nói của Diệp Mộ Cẩn lớn hơn, trong giọng nói chứa đầy sát khí.   

 

Lúc này đám Diệp Đức Thắng không dám dập đầu cầu xin mà vội rời đi ngay.   

 

“Thiên Tự Vệ!”, sau khi đám người Diệp Đức Thắng rời đi thì Diệp Mộ Cẩn quát lớn: “Các người đi theo dõi đám Diệp Đức Thắng, nếu họ ngoan ngoãn nghe lời thì không cần quản nữa. Nhưng nếu như họ đầu quân cho nhà Công Tôn, nhà họ Cơ, nhà họ Ngụy hoặc bán đứng nhà họ Diệp thì không cần khách khí, cứ giải quyết luôn”.   

 

“Rõ!”, đám người Thiên Tự Vệ đáp một tiếng rồi biến mất.   

 

“Cảm ơn mọi người”, Tô Minh khoát tay nói với đám con cháu chi trưởng của nhà họ Diệp và cả những gia tộc đồng minh còn lại ở trong phòng.    

 

“Không có gì ạ… Đây là điều chúng tôi nên làm mà”.   

 

“Cậu chủ Tô bình an trở về là chúng tôi yên tâm rồi”.   

 

“Cậu chủ Tô khách khí quá”.   

 

…  

 

Đám người này đều vô cùng phấn khích và kích động.   

 

Hôm nay họ đã liều mạng để ủng hộ ông cụ Diệp và Diệp Mộ Cẩn, sau này nhất định sẽ nhận được nhiều lợi ích lớn. Họ dám đánh cược và đã cược thắng.   

 

Không nói đâu xa, chỉ ngay việc có Tô Minh làm hậu thuẫn thì từ nay về sau, với tư cách là người nhà họ Diệp thì họ sẽ không cần sợ bất cứ ai trong giới thế tục Hoa Hạ nữa.   

 

Đám người Văn Bối Bối, Trương Dẫn, Diêu Chân cũng lên trước nói chuyện với Tô Minh, ai nấy đều vô cùng kích động.   

 

Phải tầm nửa tiếng sau mọi người mới rời đi.   

 

“Ông ơi! Cháu chữa bệnh cho ông nha!”, Tô Minh nhìn về phía ông cụ Diệp, nói. Đúng là mấy ngày nay sức khỏe của ông cụ Diệp không được ổn lắm.   

 

“Ừm!”, ông cụ Diệp tươi cười vui vẻ. Tô Minh gọi ‘ông ơi’ khiến ông cụ Diệp rất hài lòng, chí ít cũng cho thấy Tô Minh là người có trách nhiệm. Mặc dù ông ta biết Tô Minh cũng khá đa tình nhưng có trách nhiệm là được.   

 

Diệp Mộ Cẩn ở bên cạnh đỏ ửng mặt, trong ánh mắt đẹp đều là vẻ ngọt ngào, ấm áp.    

 

Tô Minh đẩy xe lăn của ông cụ Diệp về phía phòng, sau đó hai người cứ ở trong đó.    

 

Hai tiếng sau Tô Minh đi ra thì Diệp Mộ Cẩn đã đứng ở bên ngoài cửa.   



“Ông của em thế nào rồi?”, Diệp Mộ Cẩn hỏi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK