Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Hai người đến trước Sát Môn, Tô Minh còn chưa kịp nhìn kỹ cánh cửa này thì nó đã đột nhiên mở ra.  

 

Hai người bước vào trong.  

 

“Chào mừng đến với Võ Tông”, Vũ Bất Bại nói, khuôn mặt ông ta tươi cười, trông có vẻ rất vui. Bên cạnh ông ta là các lãnh đạo của Võ Tông, phía sau là những thanh niên trẻ tuổi ở đây.  

 

“Ông Vũ”, Quan Khuynh Thành cũng rất vui, hơn nữa nhìn thấy người quen là Vân Thanh Thanh thì mau chóng đi đến bên cạnh cô ấy.  

 

“Võ Tông quả là danh bất hư truyền”, Tô Minh nhìn khoảng 1000 người của Võ Tông, sau đó không nhịn được mà khen ngợi.  

 

Võ Tông thật mạnh đến mức khiến người ta khiếp sợ.  

 

Lúc trước bởi vì thực lực không đủ mà anh không nhìn ra được cảnh giới của Vũ Bất Bại, hiện tại có thể nhận ra ông ta đang là cảnh giới Bất Tử bậc bốn, vô cùng khủng khiếp.  

 

Hơn nữa không chỉ Vũ Bất Bại mà những lãnh đạo của Võ Tông cũng đều đạt đến cảnh giới Bất Tử, mặc dù đều chỉ là bậc một.  

 

Thế hệ thanh niên của Võ Tông cũng rất mạnh mẽ, có vài người là cảnh giới Chân Thánh, không ai thấp hơn cảnh giới Chân Hoàng, bất kỳ ai trong số này bước ra thế giới bên ngoài thì đều có thể nằm trong đủ các loại bảng xếp hạng.  

 

“Hahaha, nhóc Tô, cậu tiến bộ cũng nhanh đấy!”, Vũ Bất Bại vui mừng vuốt râu, trong lòng không khỏi thầm cảm thấy kinh ngạc vì sự tiến bộ của Tô Minh. Chỉ mới mấy ngày mà anh đã từ cảnh giới Chân Vương lên đến cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ, thực sực rất bất ngờ.  

 

Ngược lại, đám thanh niên của Võ Tông mà cầm đầu là Vũ Chân Uổng đều lạnh lùng nhìn Tô Minh, nghe Tô Minh khen “danh bất hư truyền” cũng chỉ cười nhạt. Võ Tông còn cần mấy lời khen ngợi kiểu này ư? Đã thế còn là lời khen từ một tên nhãi con tôm tép đến từ thế giới bên ngoài.  

 

Anh mà cũng xứng đánh giá Võ Tông?  

 

Tô Minh cảm nhận được cảm xúc cũng như địch ý của đám thanh niên nhưng chẳng sao cả, bọn họ không động đến anh là được. Võ Tông với anh mà nói chỉ là một nơi tham quan, anh là một người qua đường mà thôi, người ở Võ Tông có thích anh hay không không quan trọng.  

 

“Tô Minh đi nào, già đây giới thiệu một số kiến trúc của Võ Tông cho cậu. Haha, những kiến trúc này đều có nguồn gốc cả đấy, đặc biệt là tòa tháp này”, Vũ Bất Bại đi đến bên cạnh Tô Minh. Ông ta thật lòng tán thưởng anh, hơn nữa Võ Tông gần như không có khách từ bên ngoài đến, muốn khoe những món đồ giá trị của Võ Tông cũng không có người để khoe, hiện tại Tô Minh đến khiến ông ta bắt đầu nói liên thanh.  

 

Vũ Bất Bại đi trước giới thiệu cho Tô Minh về tòa cổ thành này.  

 

Hơn một nghìn người của Võ Tông bao gồm cả Vũ Chân Uổng cũng theo sau khiến Tô Minh cảm thấy hơi kỳ quái nhưng dù sao cũng có thể hiểu được. Trong một khoảng thời gian dài trở lại đây, anh là một trong những vị khách hiếm hoi của Võ Tông, người khác thấy tò mò mà vây xem cũng dễ hiểu.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK