Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Bộp, bộp, bộp...", khi bốn con Kim Bằng Thái Cổ bay tới, đám nô chủ trên Bằng Sơn đều không chút do dự quỳ rạp xuống, vả lại còn hết sức kính cẩn.  

 

Chỉ vì bốn con Kim Bằng Thái Cổ kia có huyết thống tinh khiết nhất trong tộc Kim Bằng Thái Cổ. Ở mặt này, tuy Kim Nham cũng có huyết thống Kim Bằng Thái Cổ, nhưng vẫn thua xa.  

 

Vì vậy, những nô chủ kia dù sợ hãi và kính trọng Kim Nham, nhưng lại không bằng khi ở trước mặt bốn con Kim Bằng Thái Cổ kia.  

 

Ngay cả Kim Nham cũng quỳ rạp xuống đất, hơn nữa, còn phải cảm ơn Tô Minh vì sau khi bốn con Kim Bằng Thái Cổ có huyết thống tinh khiết kia đến, khí thế đang đè trên người đám nô chủ và Kim Bằng đã biến mất.  

 

"Hai tên bán bộ Bất Tử và hai tên Bất Tử tầng một?", Ninh Triều Thiên đứng cạnh Tô Minh, hơi há hốc mồm. Do vết thương đã khỏi hẳn nên sắc mặt ông ấy mới hồng hào chút, nhưng lúc này, lại bị dọa mặt mày trắng bệch như tờ giấy.  

 

Dù ông ấy biết đế quốc Thái Cổ cực kỳ mạnh và đám Kim Bằng Thái Cổ kia cũng vô cùng đáng sợ. Thế nhưng, không ngờ tộc Kim Bằng Thái Cổ lại tùy tiện cử ra bốn người mạnh như vậy.  

 

Hai bán bộ Bất Tử, hai Bất Tử tầng một là khái niệm gì? Nếu ở bên ngoài, chắc bốn người đó đã đủ để quét ngang thế giới Tiểu Thiên ấy chứ nhỉ?  

 

Điều này cũng đáng sợ quá rồi.  

 

Hơn nữa, Ninh Triều Thiên còn có thể cảm giác được luồng khí thế từ trên bốn con Kim Bằng Thái Cổ kia dù không nhằm vào họ, lại vẫn khiến ông ấy khó thở.  

 

Ngoài ra, bốn người kia cũng không lớn như trong tưởng tượng. Nếu hai người đàn ông trung niên kia trông khoảng 3 triệu tuổi, thì hai thanh niên kia chỉ có 200 ngàn tuổi.  

 

Phải biết rằng, đối phương là tộc thú, còn thuộc về nòi giống Thái Cổ thì 3 triệu và 200 ngàn tuổi kia chỉ tương đương với 300 ngàn và 20 ngàn tuổi của loài người thôi. Vẫn còn khá trẻ.  

 

"Làm sao giờ?", Ninh Triều Thiên luống cuống, hoảng thật sự vì ông ấy không có cách nào hết.  

 

Dường như chỉ có thể chờ chết, vả lại còn liên lụy đệ tự của mình khiến Tô Minh chôn theo.  

 

Tiêu Nguyệt đi tới bên cạnh Tô Minh, cô liếc bốn người của tộc Kim Bằng Thái Cổ bỗng dưng đến kia, hít sâu một hơi, cơ thể mềm mại nép sát vào người anh, nhỏ giọng nói: "Anh Minh, mặc dù hai ta không sinh cùng nhau, nhưng có thể chết cùng nhau. Anh à, em không hối hận một xíu nào hết, còn anh?"  

 

Tiêu Nguyệt chợt cảm thấy điều này cũng khá lãng mạn.  

 

Ít nhất, những người phụ nữ khác của Tô Minh như Trần Chỉ Tình, Diệp Mộ Cẩn... không thể chết chung với Tô Minh như cô.  

 

Về mặt này, cô cảm thấy rất hạnh phúc.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK