Con dao kề ngay cạnh cổ của Trương Ngoạ Phàm, từ lớp da bị cứa đến chảy máu, anh ta có thể cảm nhận được một xúc cảm lạnh đến buốt xương tủy từ lưỡi dao truyền đến.
Trước khi cổ mình bị cắt, ánh mắt của anh ta vẫn ngóng nhìn về phía trong gian nhà, nhìn Nhã Á đã bị chúng đánh đập đến bất tỉnh, đang nằm ở trên sàn nhà phòng khách với một vũng máu tươi.
Thoáng chốc, hốc mắt của Trương Ngoạ Phàm đã ửng đỏ.
“Giết người giữa thanh thiên bạch nhật mà không sợ đi tù hả?”
Tiếng nói lanh lảnh êm ái của phụ nữ đột nhiên vang lên, kèm theo đó là mộ tiếng hét thất thanh của người đàn ông, chính xác là từ tên vệ sĩ đang định cứa cổ Trương Ngoạ Phàm.
Hắn ta bị một người phụ nữ lạ mắt giật tóc kéo mạnh lên không trung, đau đớn đến thét lên những tiếng kêu gào đinh tai nhức óc.
Những tên còn lại ngơ ngác đứng nhìn đồng bọn bị kéo tóc đến sắp tróc cả da đầu mà chẳng tên nào dám nhúc nhích.
Tất cả đều đứng im như trời trồng, đến cả nuốt nước bọt cũng không dám nuốt xuống.
Người phụ nữ đó không ai khác chính là chị cả của Vương gia – Vương Nhã Nhã, là người con thứ ba của Vương đại lão gia.
Cô không chỉ là người đứng đầu của tập đoàn giải trí lớn nhất Trung Quốc, mà còn cực kì nổi tiếng với biệt danh “chó điên”.
(Để phân biệt giữa cách xưng “cô” của nữ chính và “cô” là em gái bố chồng – Vương Nhã Nhã, mình sẽ để cho người cô táo bạo này cách xưng là Cô viết hoa nha.)
Nghĩa trên mặt chữ, người ta gọi Vương Nhã Nhã như vậy đó là vì bản tính hung bạo của Cô.
Chỉ cần cảm thấy ngứa mắt là đánh, không cần biết già trẻ gái trai là ai cả. Đến cả bố và các anh lớn của Cô cũng không cản nổi Cô làm loạn.
Vương Nhã Nhã chậc chậc hai tiếng, chỉ dùng một tay liền có thể bẻ gãy cổ tên đàn ông đang giãy khóc bên dưới sự khống chế của mình.
“Trời đẹp, rất hợp để đánh người.”
Vương Nhã Nhã kẹp lấy điếu thuốc lá trên tay, thổi ra một làn khói trắng huyền ảo.
Chỉ với một động tác đơn giản như vậy thôi, Cô cũng có thể khiến cho chúng sinh điên loạn đảo phượng.
Dù đã gần bốn mươi tuổi, nhưng Cô đẹp đến nỗi người ta nhìn vào chỉ nghĩ Cô là cô gái mới chỉ ngoài hai mươi tuổi.
Thậm trí, nếu đứng bên cạnh Hiểu Phù, hỏi người ta xem họ giống mối quan hệ nào, người ta sẽ ngay lập tức trả lời, họ là bạn bè cùng trang lứa! Hoặc là chị em. Hoàn toàn không thể ngờ rằng họ lại là cháu dâu và cô chồng của nhau.
Trương Ngoạ Phàm nằm dưới đất đờ đẫn nhìn Vương Nhã Nhã, chỉ thấy Cô mỉm cười đầy mị hoặc rồi hếch đầu ra hiệu với những người mặc áo đen khác từ trong những chiếc xe sang mới đến cách đây không lâu.
“Đưa chúng đi, rồi sau đó rửa chúng cho thật sạch sẽ rồi cắm hoa vào. Tôi thích những “bình hoa” mới.”
Rồi sau đó, Cô quay sang đưa một ngón tay lên miệng, nháy mắt với Trương Ngoạ Phàm.
“Chúng tôi xin lỗi vì đã để cho thành viên trong gia đình mình mạo phạm đến cuộc sống của gia đình cậu, mong cậu lượng thứ. Chúng tôi đã gọi xe cứu thương đến rồi. Nếu có cảnh sát tra khỏa, xin cậu hãy nói là bọn chúng đã rời đi từ lâu và không biết chúng là ai nhé, kể cả là chúng tôi.”
“Khoan đã! Các người chưa được đi!”
Trương Ngoạ Phàm vội vàng chống người đứng lên. Nhưng chỉ ngay giây sau đó, anh ta đã ngơ ngác thấy mình lại nằm lại sõng soài bên dưới nền đất cứng.
Vương Nhã Nhã chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể đẩy anh ta ngã xuống dưới đất. Nhìn Trương Ngoạ Phàm trợn mắt lên kinh ngạc nhìn mình, Cô ta cực kì ưng ý với phản ứng này của anh ta, giọng nói càng ngọt hơn.
“Cậu yên tâm, vợ cậu và con cậu vẫn là của cậu. Chúng tôi cam đoan rằng từ nay về sau sẽ không có một ai đến để làm phiền gia đình cậu nữa.”
Nói rồi, Vương Nhã Nhã phất vạt váy sườn xám mà quay người đi, bờ mông căng mọng lắc lư tạo thành một cảnh tượng kiều diễn, cực kì gợi lên ham muốn của người khác giới.
Phải nói rằng, Vương Nhã Nhã đẹp hơn tất cả những người phụ nữ mà trước đây Trương Ngoạ Phàm từng gặp trên đời.
Sau khi Cô đã lên xe rời đi đến khuất dạng, lúc này Trương Ngoạ Phàm mới giật mình mà hoàn hồn lại, vội vã lồm cồm bò lên mà chạy vào trong nhà.
“Tiểu Á! Tiểu Á!”
Nhã Á bị lay tỉnh cũng đã mơ màng mà mở mắt, nhìn thấy người đàn ông mà mình yêu thương đang ôm lấy mình vào lòng, Nhã Á đã không kìm được mà bật khóc.
“Em xin lỗi, là lỗi của em. Xin anh đừng đi được không? Đây là nhà của anh, là em phải rời đi mới đúng.”
“Không sao, không sao nữa đâu, đừng khóc.” Trương Ngoạ Phàm vuốt lưng vỗ về Nhã Á, vừa xem qua những vết tích trên người của cô ta.
Trên chân có một vết rạch dài, mặt có một số vết bầm lớn.
Trương Ngoạ Phàm nghiến răng, vừa cởi áo vừa sơ cứu cho Nhã Á.
Trương Lệ Hà biết anh đang cần gì, chẳng cần nói một lời, nó đã tự giác chạy lên nhà lấy xuống một hộp y tế cá nhân để đến bên cạnh anh ta mặc cho cả người của nó cũng đang bị thương.
Rồi sau đó, nó ngoan ngoãn nép người ngồi bên mẹ mình, hoặc là chốc chốc, sẽ đưa ánh mắt nhìn về phía của Trương Ngoạ Phàm.
Trương Ngoạ Phàm nhìn con, nhìn đứa bé mới lớn chỉ ban nãy đã khóc giãy đến nấc cả lên, nay đã tự nín im vì sợ sẽ làm phiền đến bố mẹ của nó, trong lòng của anh ta càng thêm đau xót hơn.
“Không sao, mẹ con không sao đâu.”
Anh nhẹ giọng trấn an nó.
Trương Lệ Hà dù cả người đang run rẩy vì sợ hãi vẫn gật đầu một cái thật mạnh như để tỏ ra mình mạnh mẽ.
Anh biết, nó đang sợ mẹ mình bị đau, càng như đang giấu đi sự xúc động khi người mà nó coi là bố đang ở ngay bên cạnh nó.
“Bố xin lỗi, từ nay bố sẽ không rời đi nữa đâu, con sẽ chỉ là con trai duy nhất của Trương Ngoạ Phàm này thôi.”
Dường như là bất ngờ, dường như là kinh ngạc, Trương Lệ Hà ngẩng đầu lên cao nhìn anh ta, cực kì vui sướng mà mở to đôi mắt long lanh.
Nhã Á đang được anh băng bó lại vết thương cũng bất ngờ đến thân người run rẩy, nhận được ánh mắt dịu dàng của Trương Ngoạ Phàm, nước mắt của cô ta lần nữa lại trào ra khỏi khoé mi.
“Anh… nói thật sao?”
Trương Ngoạ Phàm đã xử lí xong cho vết thương ở trên người của Nhã Á, anh ôm lấy cô ta, kéo cả Trương Lệ Hà vào trong lòng.
“Chắc chắn, anh sẽ không rời xa em và con thêm một lần nào nữa. Em và con chỉ là của anh.”