“Bạn học Hiểu Phù, bạn có gì muốn nói về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay không?”
“Không ạ. Em sẽ nhận mọi hình thức kỉ luật do nhà trường đưa ra.”
“Nếu vậy thì từ ngày hôm nay, em chính thức bị đuổi học.”
Hiểu Phù không nói thêm bất cứ lời nào nữa, cô cúi đầu chào những người làm trong ban giáo vụ của nhà trường mà bước ra khỏi văn phòng, quay trở lại căn phòng kí túc xá thu dọn lại đồ đạc.
Cô không phản bác lại lời họ nói, đơn giản là vì cô biết dù cho cô có cố gắng để biện bạch cho mình, họ cũng sẽ chỉ coi đi là những lời chối bỏ vô căn cứ.
Con người chỉ muốn nghe những gì họ muốn nghe, muốn tin những gì họ muốn tin. Ít lâu đây, cô cũng đã bị rêu rao khắp trên mạng xã hội rằng mình lăng nhăng, phóng đãng. Chả trách được rằng tại sao họ lại không thể tin tưởng được cô.
Lúc đầu họ còn định báo chuyện này lên cảnh sát, nhưng lão giáo viên kia sợ sau khi điều tra thì mình sẽ bị tìm ra tội, liền giả bộ thanh cao rằng tuổi trẻ bồng bột, ông ta cho cô một cơ hội để sửa chữa sai lầm.
Cô cũng mệt khi phải thuyết phục mình vô tội, dẫu sao cũng sẽ chẳng có ai tin.
Thà rằng cô cứ thế mà bỏ lại mọi thứ mà đi, họ đỡ phiền mà cô cũng đỡ phiền.
Quý Cẩm Nga sáng nay không có tiết nên ở trong phòng nằm lười trên giường ngủ.
Thấy Hiểu Phù bước vào trong kí túc xá mà lẳng lặng kéo chiếc va li ra khỏi gầm giường, bắt đầu thu dọn đồ đạc, sách vở và đồ dùng cá nhân đều mang đi hết, cô ấy cũng chẳng nói gì, bình thản lướt trang tin trên diễn đàn trường viết về vụ việc Hiểu Phù đi quyến rũ người thầy giáo lớn tuổi.
Đồ dùng do cô mang đến cũng không nhiều nên chẳng mấy chốc đã dọn xong hết, cô để lại chìa khoá phòng kí túc xá lên bàn học. ngôn tình ngược
Trước khi bước ra khỏi cửa, Hiểu Phù vẫn còn hơi lưỡng lự, cô quay đầu nhìn Quý Cẩm Nga đang nằm ở trên giường, chậm rãi nói.
“Cẩm Nga, tớ đi đây. Chắc sau này không còn gặp nhau nữa đâu.”
Quý Cẩm Nga liếc mắt nhìn Hiểu Phù một cái, rồi lại dửng dưng như không mà nhìn xuống tiếp điện thoại.
Tình bạn bao lâu như hoá trở thành cát bụi.
Hiểu Phù cắn môi nhịn lại cơn run rẩy xuất phát từ trong lồng ngực, quay đầu kéo va li rời đi.
Bây giờ cô đã rời khỏi trường học rồi, hiện tại cô không có lấy một đồng tiền nào ở trên người, cũng chẳng biết ở đâu.
Cô lớn lên mà không người thân thích, không quê không nhà, bị đuổi đi đường đột thế này, nhất thời cô trở nên bơ vơ, không biết rồi mình sẽ đi đâu tiếp đây?
Chắc chắn là sau khi nhận được những tin báo về cô gần đây, nhà họ Vương luôn đề cao lòng tự trọng như vậy, họ sẽ hủy đi hôn lễ của cô và Vương Đề Hiền ngay thôi.
Họ dù có cổ hủ đến đâu, cũng không thể để mất danh dự vào tay một đứa con gái không đáng là cô được.
Lễ cưới cùng không còn, Hiểu Phù không còn được xem là con dâu tương lai của Vương gia nữa, cô cũng không thể đến ở nhờ nhà họ được.
Cô cứ kéo va li đi vậy, lang thang đi trên những dải đường bắc ngang qua những con phố, chốc chốc lại nhìn thấy những kẻ ăn mày đang nằm vạ vật ở trên đường, Hiểu Phù lại nghĩ, cô sẽ trở thành một phần giống như họ không?
Hiểu Phù mơ hồ mà đi trên vỉa hè, có một vài người để ý đến cô, không phải vì một điều gì đó đặc biệt mà là ở hai bên gò má đỏ ran của cô.
Chắc họ thấy cô dị hợm và thảm thương lắm nhỉ? Họ sẽ thương tình cô mà cho cô một nơi ở tạm không? Chắc là không rồi.
Hiểu Phù không biết mình đã đi được bao lâu rồi, đến khi mỏi chân quá thì dừng lại, ngồi nghỉ tạm vào một bến xe bus.
Cô mở túi, lấy điện thoại ra, mở vào trong danh bạ, tìm số điện thoại của Vương Đề Hiền.
Ngón tay cô ấn vào dòng tên anh, song lại khựng lại, siết chặt lấy hai bên rìa thành điện thoại, lưỡng lự, cô không biết bây giờ mình có nên gọi cho anh không.
Cô muốn xin nhờ Vương Đề Hiền tìm hộ mình một nơi ở tạm nào đó rồi vay của anh một chút tiền, sau đó sẽ rời đi đến một thôn quê yên bình một chút, cách xa cảnh thành phố nhộn nhịp, sẽ thử kiếm một việc làm nào đó rồi sống nốt phần đời còn lại trong im lặng.
Cô không muốn dính líu hay quá gần gũi với bất kì ai nữa.
Từ khi sống ở kiếp thứ hai, cô bắt đầu nhận ra rằng, những mối quan hệ giữa người với người thật quá mức phức tạp, cô không muốn bị cuốn vào nó nữa, những mối quan hệ ấy khiến cho cô cảm thấy điên đầu.
Hiểu Phù nhíu mày, thở dài mà day day vùng sống mũi.
Cô cất điện thoại đi, tín nhẩm mình còn lại một chút ít tiền tích kiệm trong ngân hàng, vẫn còn đủ để đặt một vé máy bay về lại quê cũ của bố cô.