Tôi ở trong nhà vệ sinh, lấy cớ là đang tắm nên không chịu mở cửa dù cho Vương Đề Hiền có cố gắng thuyết phục tôi như thế nào.
Anh ấy nghĩ là tôi lại đang giận dỗi vu vơ, nhưng anh đâu thể biết tôi đang đau đớn trong lòng nhiều như thế nào.
Nước mắt chảy dài trên bờ mi một lúc nào đó sẽ khô lại, còn nước mắt ứ nghẹn trong tim thì mãi vẫn sẽ tồn dọng trong đó.
Tôi ngồi bó gối trên nắp bồn cầu, nghe cách một lớp cánh cửa là tiếng thở dài của anh, rồi sau đó là tiếng bước chân anh rời xa, bước xuống nhà.
Lúc ấy trong lòng tôi hẫng hụt hẫng, tiếc nuối vô cùng.
Ngốc ạ! Có phải anh cứ kiên trì gọi tôi thêm chút nữa là tôi đã đồng ý theo anh ra ngoài rồi không?
Dù sau này có muốn, anh cũng không còn ai để mà dỗ dành đâu.
Mãi mãi sẽ không còn…
Tôi đang ngồi bụm mặt vào đầu gối, bỗng rón rén đứng dậy, tiến sát ra ngoài cánh cửa, mở he hé cánh cửa ra để nghe ngóng cuộc nói chuyện của họ ở bên dưới phòng khách.
“Xin lỗi em, A Hy. Cô ấy chắc là đang có một số việc bận chưa giải quyết xong. Em thông cảm cho cô ấy nhé.”
Tôi nghe giọng điệu ôn hoà ấy của Vương Đề Hiền, khoé mắt từ lúc nào đã trở nên ẩm ướt.
A Hy… Anh sao có thể gọi tên cô ấy một cách thân mật đến như vậy?
Vương Đề Hiền chỉ toàn gọi thẳng tôi bằng tên mà thôi. Cái gì mà Hiểu Phù, Hiểu Phù.
Tôi thực sự chẳng biết tôi mới là vợ anh, hay cô ấy mới là vợ anh nữa.
Vị trí của tôi trong lòng anh… là ở đâu vậy?
Tôi còn nhớ thời mình còn học chung với họ, khi biết được Vương Đề Hiền và Lãnh Ái Hy yêu nhau, thực sự lúc ấy tôi đã rất giận dữ.
Tự hỏi tôi đã ở bên anh lâu như vậy, làm sao anh có thể lờ qua tôi như không khí?
Tôi nghĩ mẫu người anh thích là như kiểu con gái đoan trang và dịu dàng như Lãnh Ái Hy, nên đã bắt đầu bắt chước theo cô ấy.
Cô ấy để tóc dài, tôi cũng sẽ để tóc dài.
Cô ấy dặm má phấn hồng, tôi cũng sẽ học cách để trang điểm.
Cô ấy hay mặc váy, tôi cũng sẽ làm theo cô ấy, mặc một chiếc váy trắng tinh khôi.
Lãnh Ái Hy hành xử nhã nhặn, khuôn phép, tôi cũng sẽ tự gò mình lại, tỏ ra rằng mình cũng là một người thục nữ nhẹ nhàng, đoan chính.
Nhưng tôi vẫn không thể thay thế được cô ấy, kể cả làm một kẻ thế thân cũng không có tư cách.
Tôi chẳng biết mình đã ngồi ngây ngẩn ở trong phòng tắm được bao lâu. Tôi không muốn nghe thấy hai người họ dịu dàng nói chuyện với nhau nữa nên đã lặng lẽ khoá lại cửa, quay về chỗ cũ ngồi ngẩn người nhìn vào một nơi vô định nào đó.
Chỉ khi tiếng khóa cửa lạch xoạch kêu lên, tôi mới hoảng hồn mà nhìn sang anh.
Lãnh Ái Hy đã về, Vương Đề Hiền dùng chiếc chìa khoá dự phòng để mở cửa phòng tắm, anh nhìn tôi đã mọc rễ trong này suốt hai tiếng đồng hồ nhưng cơ thể vẫn trong tình trạng bùn đất lem nhem.
Anh khó chịu cau mày.
“Em ở trong này suốt nãy giờ để làm gì?”
Tôi nghe giọng anh gằn lại, bất giác thấy sợ mà lảng tránh ánh mắt của anh đang soi trên người tôi, giọng lắp bắp.
“À, em chỉ là… đang đợi nước nóng mà thôi. Phải rồi. Là đợi nước nóng!”
Vương Đề Hiền nhướn mày, biểu cảm hoài nghi ấy của anh làm cho tôi bất động.
Đến chính cả tôi nghe cái lí do vớ vẩn này của mình còn không lọt tai cơ mà? Nếu ai mà tin được, thì cũng chẳng biết nói sao nữa.
“Bình nước nóng không bật. Không cần đợi nữa.”
“Ơ? À! Vậy sao? Em không biết mà cứ ngồi như vậy. Ngốc quá.”
Anh nhìn nụ cười ngượng nghịu của tôi, cũng chẳng để tâm lắm.
Vương Đề Hiền đi qua trước mặt tôi, lấy từ trong tủ một chiếc khăn bông rồi đi ra bên ngoài.
Tôi vẫn ngồi trong phòng tắm, nhìn bóng lưng anh lạnh nhạt quay về phía tôi.
…
Đêm về, chúng tôi vẫn ngủ cùng giường như mọi ngày, nhưng Vương Đề Hiền luôn nằm quay lưng lại với tôi. Chưa bao giờ tôi thấy anh xoay người nằm đối diện với tôi cả.
Chỉ là một bóng lưng.
Nhưng thật may anh vẫn để tôi ôm, hoặc ít nhất là cho tôi áp sát vào người anh.
May mà anh cho tôi làm vậy. Nếu không, tôi nghĩ rằng mình sẽ chết vì ngủ trong sự lạnh lẽo mất.
Ngoài ra, tôi còn có một bí mật.
Những lúc khi anh ngủ thật say, tôi có thể rón rén hôn anh.
Nhưng hôm nay Vương Đề Hiền chưa ngủ vội. Anh lấy chiếc máy tính xách tay của mình để kiểm tra một số công việc ở trên công ty. Tôi cũng chưa ngủ.
Có một người phụ nữ đang nằm cạnh anh, mà hình như anh chẳng quan tâm lắm thì phải.
Vừa lúc tâm trạng hôm nay của tôi không được tốt cho lắm, nên miệng lưỡi bắt đầu cử động nói mấy câu mơ hồ.
“Đề Hiền.”
“Ừm?”
“Em hỏi anh một câu nhé?”
Vương Đề Hiền vẫn nghe tôi nói, chỉ là ánh mắt và tay anh vẫn tập trung vào chiếc máy tính.
“Nếu một ngày em không còn ở đây nữa, anh sẽ cảm thấy như thế nào?”
Vương Đề Hiền ngừng lại công việc, nhìn tôi chẳng nói câu gì.
Anh gập lại chiếc máy tính xách tay, cất nó lại vào trong bao, nằm xuống giường quay lưng về hướng tôi.
“Ngủ đi.”
Ồ… Quả nhiên anh chỉ coi lòi nói của tôi là một câu hỏi đùa cợt thôi nhỉ?
Nhưng tiếc quá. Nó sẽ trở thành sự thật trong một ngày nào đó không xa.
Không xa nữa.