• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiểu Phù vội dỗ em bé ngủ tiếp nhưng không được, rất lúng túng, dù sao, cô cũng chưa từng có con nên không biết phải làm thế nào cả.

Hình như, hình như, nếu em bé khóc thì phải cho nó uống sữa có phải không? Cô có nhìn qua mấy quảng cáo sữa bột thì nó có nói như vậy.

“Ê, Đề Hiền, bế em bé đi.” Hiểu Phù giao lại em bé đó cho Vương Đề Hiền, vỗ vỗ lên vai anh, cực kì tin tưởng nói: “Tôi đi mua sữa một lát, về nhanh thôi ấy mà.”

Lời nói vừa mới dứt, Hiểu Phù đã quay lưng mà rời đi mất, để lại Vương Đề Hiền há hốc hết nhìn em bé trên tay anh rồi lại nhìn sang bóng lưng hớt hải của Hiểu Phù.

Khoan, Khoan đã! Anh có biết làm gì để cho em bé đỡ khóc đâu!

Vương Đề Hiền cũng chẳng khác Hiểu Phù là bao, anh chưa từng có kinh nghiệm làm bố trước đây nên hành động rất vụng về.

Anh vỗ vào mông em bé, thử bồng bế nó nhưng vì tay anh cứng quá nên khiến cô nó khó chịu, khóc càng to hơn.

Những người đi qua cười lên, nán lại nói với anh.

“Bé con chắc là muốn đi đâu đấy, thử thả nó xuống tự đi xem.”

Vương Đề Hiền hơi ngơ ngác trước lời nói của người qua đường đó, nhưng vẫn thử thả em bé đó xuống để tự đi.

Quả nhiên, nó vừa mới được đặt chân xuống dưới đất liền bắn đi như bay.

“Cái quái…?!” Nó biết đi hả?!

Em bé đó len qua giữa đám đông rồi biến mất, hại Vương Đề Hiền vội vã để nhờ lại cái nôi xe cho một người bán hàng rong qua đường rồi cắn răng đuổi theo.

Anh sợ để em bé lạc mất rồi về thể nào Hiểu Phù cũng mắng anh một trận cho coi.

Đứa bé con đó chỉ chừng hai, ba tuổi mà chạy nhanh đáo để, nó bị cuốn theo một dòng người đang đi theo một đoàn xiếc lưu động trên đường mà lạc vào một khu vui chơi giải trí.

Vương Đề Hiền vô cùng vất vả mới có thể đuổi theo được nó đến một khu trò chơi dành riêng cho trẻ con, nhưng đến đây, anh đã bị mất dấu nó.

Anh nhìn quanh cả chỗ xích đu, bể cát và chỗ trò bập bênh, chỗ nào cũng có đầy trẻ con, đứa nào cũng na ná giống nhau nên anh không thể phân biệt được đứa nào với đứa nào.

Đột ngột, cả thân người của Vương Đề Hiền khựng lại, mắt mở to nhìn đứa bé mà anh tìm kiếm nãy giờ đang… trèo lên nóc của cầu trượt.

“Ôi… chết tiệt thật chứ!” Sao nó trèo được lên đấy hay vậy?!

Bỗng nhiên em bé đó chông chênh như sắp lộn nhào xuống dưới đất, lập tức Vương Đề Hiền hoảng hốt lao đến chỗ cầu trượt, bước lên cầu thang nhỏ dẫn vào ống trượt xuống.

Đúng lúc đấy, đứa bé bị rơi xuống ngã lăn vào ống trượt, Vương Đề Hiền vươn tay ra kéo lấy áo nó rồi ôm chặt vào trong lòng, cả anh và nó đều trượt một mạch xuống dưới đất.

Đến khi mông anh chạm xuống đất, lúc ấy Vương Đề Hiền mới hoàn hồn mà thở dốc, còn em bé ở trong lòng anh thì tít mắt cười rộ lên.

“Đề Hiền…”

Một giọng nói mềm mại như Oanh vàng vang lên thật ngọt. Vương Đề Hiền ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt của Hiểu Phù.

Trên tay cô là một túi sữa bột pha sẵn, lúc đi ra khỏi cửa hàng sữa thì chẳng thấy anh đâu, nhờ mấy người qua đường nhắc cho nên cô mới tìm được đến đây.

Đôi vợ chồng trẻ nhìn nhau, cùng nhau mím môi mà thở dài một tiếng.

“Trông kìa, gia đình đó đẹp thật ha?”

Một người đi dạo trong công viên nhìn Hiểu Phù đang lấy khăn giấy lau chùi những vết bẩn trên mặt của Vương Đề Hiền, còn anh trong tay ôm đứa bé, vừa giữ bình sữa bột.

“Chắc chắn bọn họ sẽ sống rất hạnh phúc bên nhau đấy.”

“Đẹp quá.” Một ông lão già cười lên: “Họ làm tôi nhớ đến tuổi trẻ của mình, vào cái thời mà tôi lần đầu đón đứa trẻ đầu lòng của mình.”

“Cảm ơn các bạn, chúng tôi sẽ đưa đứa bé về với bố mẹ nó.”

“À không, phải là tôi cảm ơn mọi người mới đúng.”

Vương Đề Hiền đưa lại cái nôi xe và em bé cho trạm cảnh sát, sau khi kiểm tra lại tổng thể em bé mới cùng Hiểu Phù dắt tay nhau ra về.

“Em bé xinh xắn quá.” Vương Đề Hiền sát lại gần Hiểu Phù.

“Anh muốn có con sao?”

“Ừm.”

Hiểu Phù hơi ngạc nhiên nhìn lên Vương Đề Hiền, nhìn lên miệng cười của anh đang hướng lên ánh sáng.

Khi không ai để ý đến, kể cả là cô, sau mang tai của Hiểu Phù đã đỏ ửng.

Có lẽ… họ cũng nên có con thật.

Chân cô đang bước đi bình thản ở trên làn đường lát đá, đột ngột, Hiểu Phù bị hẫng mất một nhịp mà ngã khuỵu xuống đất.

“Hiểu Phù! Hiểu Phù!!!”

Vương Đề Hiền vội vàng đỡ cô đứng dậy, hiện giờ người của Hiểu Phù mềm nhũn như bị mất hết sức sống vậy.

Hiểu Phù hoang mang nhìn xuống cơ thể vô lực của mình, dù cho có được Vương Đề Hiền kéo lên, cô cũng không thể đứng thẳng được nữa.

Đầu của cô… choáng quá.

Ngay sau đó, một con xe Audi màu trắng theo lệnh của Vương Đề Hiền đã đi tới trước mặt bọn họ. Hiểu Phù được anh bế lên xe rồi nhanh chóng cô được đưa đến bệnh viện.

Ở phòng khám bệnh, người bác sĩ vuốt một lọn tóc màu vàng hạt dẻ của mình, trước đôi mắt gấp gáp của cả hai người họ, bà ấy chỉ cười rồi vui vẻ thông báo.

“Chúc mừng! Hai người đã có con được hai tuần rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK