• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiểu Phù được đưa vào trong phòng ngủ chung của Trương Ngoạ Phàm và Nhã Á, khi anh ta đang gấp gáp dùng kéo lấy từ hộp y tế để ở gần đó để cắt xén đi những mảng áo dính vào miệng vết thương trên người cô, Trương Ngoạ Phàm vội vàng hét lên với Nhã Á.

“Lấy hộ anh cái bật lửa ở trong hộc tủ! Mau lên!”

Nhã Á hớt hải đứng lên, mở ngăn kéo ở bàn làm việc của Trương Ngoạ Phàm.

Cô ta lấy ở trong đó một chiếc bật lửa, vô tình, nhìn thấy ở bên cạnh đó là một cái hộp bằng gỗ sồi rất đẹp đẽ.

Nhã Á ngơ ngác nhìn nó. Cô ta chưa từng nhìn thấy chiếc hộp này trước đây, Trương Ngoạ Phàm cũng không phải là một người cái gì cũng giấu giếm.

“Tiểu Á! Em còn làm gì nữa vậy? Nhanh lên!”

“Hơ… Vâng!”

Trương Ngoạ Phàm hét lớn khiến cho Nhã Á giật mình, đành phải đóng hộc tủ lại rồi đưa chiếc bật lửa cho Trương Ngoạ Phàm.

Anh ta đã cắt hết chỗ quần áo dính vào miệng vết thương, khử trùng, lấy từ trong hộp y tế một chiếc kim khâu rồi bật lửa hơ nóng đầu mũi kim ấy.

“Chỉ, anh cần chỉ.”

Nhã Á gật đầu, cô ta lấy chỉ khâu vết thương từ trong hộp y tế đưa cho anh ta.

Trương Ngoạ Phàm nhanh chóng luồn sợi chỉ qua lỗ nhỏ trên đầu kim khâu rồi khâu lại vết thương hở đang chảy máu rất nhiều trên eo của Hiểu Phù.

Đầu nhọn của mũi kim hình bán nguyệt đâm xuyên qua da, chỉ nhìn thôi Nhã Á đã thấy cả thân người mình rùng lên đau buốt, nhưng Hiểu Phù lại chẳng có phản ứng gì cả, chỉ thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

Có rất nhiều vết thương sâu trên người cô cần phải được khâu lại, Trương Ngoạ Phàm vừa phải khống chế lượng máu chảy, vừa phải gắng sức để khâu lại hết tất cả những miệng vết thương hở sâu hơn một cm.

Chật vật như vậy cũng đã đến hơn mười một giờ đêm, Trương Ngoạ Phàm sau khi băng bó lại quanh những chỗ có vết cắt trên người của Hiểu Phù cũng đã mệt đứt hơi.

Anh ta chưa ăn tối nên giờ thấy rất đói, nói Nhã Á giúp anh ta mặc lại quần áo cho Hiểu Phù còn mình thì xuống nhà ăn cơm.

Nhã Á đã dỗ Trương Lệ Hà đi ngủ nên bây giờ đang có thời gian rảnh, cô ta gật đầu đồng ý với anh ta rồi đi đến lấy từ tủ quần áo của mình một bộ đồ khác.

“Tiểu Phù, cô có thấy đau không?”

Khâu vết thương trong tình trạng không có thuốc giảm đau hay gây tê, vậy mà Hiểu Phù lại chẳng có phản ứng gì cả, chỉ nằm im một chỗ.

Nhã Á nhìn mà rợn cả người, tại sao Hiểu Phù có thể chịu đựng được vậy?

Cô ta cẩn thận mặc quần áo mới khác cho cô rồi ngồi lại trên giường ngắm nhìn Hiểu Phù.

Từ khi quen biết rồi cưới Trương Ngoạ Phàm đến thời điểm này, Nhã Á chưa từng được nghe anh ta nhắc tới Hiểu Phù.

Bạn bè của Trương Ngoạ Phàm thì chỉ có một số thôi, nhưng hầu hết tất cả đều là con trai, Nhã Á chưa từng thấy Trương Ngoạ Phàm tiếp xúc với phụ nữ ngoài cô ta ra cả.

“Cô tên là gì thế? Cô quen anh ấy, là từ hồi còn đi học à?

Hiểu Phù không hề mở miệng lấy một chút, đến cả nhìn cũng không nhìn Nhã Á, chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà màu trắng.

Nhã Á không biết cô đang nhìn cái gì cũng hiếu kì mà ngẩng đầu lên, nhưng thực sự chẳng thấy gì cả.

Cô ta thở dài. Cô nàng này thật kì lạ, đến cả Trương Ngoạ Phàm cũng kì lạ nữa, có hỏi về Hiểu Phù thì anh ta toàn tìm cách né tránh hoặc trả lời bâng quơ mà thôi.

Đột nhiên, Nhã Á nhớ một điều gì đó.

Cái hộp!

Thế là Nhã Á quay đầu nhìn về phía hộp tủ đã đóng lại ở bên bàn làm việc của Trương Ngoạ Phàm.

Cô ta biết dù là vợ chồng, nhưng không phải cái gì riêng tư cũng đem ra làm soi mói được.

Nhưng sự nghi hoặc đã chiếm lấy hoàn toàn mọi suy nghĩ của cô ta.

Nhã Á nuốt một ngụm nước bọt, xoay đầu liếc nhìn ra xung quanh rồi mới từ từ đi đến bên chiếc bàn ấy.

Biết Hiểu Phù chẳng để ý đâu nên cô ta đã mở ngăn tủ của Trương Ngoạ Phàm.

Bên trong ngoài mấy tập hồ sơ của bệnh viện và một vài vật dụng linh tinh khác, còn có chiếc hộp làm bằng gỗ sồi ấy.

Nhã Á tò mò mở thử chiếc hộp ấy ra nhìn, đột ngột, toàn thân của cô ta sững lại.

Bên trong đó, là những bức anh chụp từ thời Trương Ngoạ Phàm còn là sinh viên đại học.

Ở trong những bức ảnh đó, ngoài anh và đám bạn của anh ra, còn có một số bức ảnh chụp anh cùng với Hiểu Phù.

Vòng tay anh khoác lên vai của Hiểu Phù khá thân mật, dù cho trên khuôn mặt của Hiểu Phù lúc đó không có mất phần tự nhiên, nhưng Trương Ngoạ Phàm trong ảnh lại đang vô cùng hạnh phúc.

Ngoài ra, bên cạnh những tấm ảnh còn có những bức thư.

Những bức thư ghi tên người gửi, người nhận hẳn hoi, ghi cả ngày tháng năm, nhưng chúng lại không được gửi đi.

Dù nội dung khác nhau, nhưng tất cả đều là những lời tiếc nuối và nhung nhớ gửi tới mối tình đầu của Trương Ngoạ Phàm.

Kết của những bức thư đó, đều có những dòng chữ:

“Thân gửi người con gái mà tôi luôn yêu thương.

Hiểu Phù.”

Hiểu Phù… Cô gái đang nằm sau lưng Nhã Á là “Tiểu Phù”…

Cô… chính là mối tình đầu Hiểu Phù của Trương Ngoạ Phàm?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK