“Hừ! Nhà mãi vẫn chẳng đổi đi được tí nào. Vẫn bé tẹo như lỗ mũi vậy thôi!”
Vương Phong Thuỳ đi vào từ cổng nhà, nhìn mấy cái chậu cây hoa tôi để ở ngoài thềm thì cười lên khinh khỉnh.
“Cô trẻ, hình như cô đã đến tuổi mê mấy cái thú cây cảnh này đâu?”
Tôi dựa người ở bên cạnh cửa nhà, nhìn tên cháu nội của mình tưng hửng bước vào trong nhà tự nhiên y như nhà của nó.
Thằng bé này năm nay đã lên năm cuối cấp ba rồi mà tính tình chẳng bớt đi được mấy phần kiêu ngạo trẻ con.
Vương Phong Thùy là con trai của anh trai Vương Đề Hiền, sống trong cuộc sống xa hoa của một cậu chủ gia tộc lớn, cưng hưởng hoàn toàn sự nuông chiều từ người bố của mình – chủ tịch của tập đoàn Vương thị.
Dù rằng Vương thị không phải là tập đoàn lớn của cả nước, nhưng họ nắm giữ trong tay sự ảnh hưởng rất lớn tới ngành kinh tế.
Vương Đề Hiền cũng vậy, anh cũng từng là thiếu gia của một gia đình giàu có, năng lực trời phú đã tốt, anh lúc đầu rất được bố Vương trọng dụng.
Nhưng chỉ vì cưới tôi mà bố của anh đã rút lại toàn bộ cổ phần của tập đoàn dự định giao cho anh, không cho anh lấy cả một chức vụ ở trong tập đoàn.
Vì tôi mà anh phải rời khỏi Vương gia, rũ bỏ danh chức Vương nhị thiếu gia mà tự lập ở bên ngoài, cơ dựng sự nghiệp với một số tiền ít ỏi.
Vẫn là tôi hại anh khổ cực. Nhớ đến cặp kính cận dày cộp anh lúc nào cũng phải đeo do nhiều đêm thức trắng để làm việc, trong lòng tôi dấy lên sự ghét bỏ cùng cực với sự vô dụng của bản thân mình.
Anh khổ vì tôi như vậy, thế mà tôi chẳng làm gì được cho anh ngoài việc suốt ngày lởn vởn ở trong nhà.
Nhiều đêm tôi đã từng nghĩ, giá như khi ấy tôi không cố chấp yêu anh, bắt ép anh phải ở bên cạnh mình, chẳng phải, cuộc sống của anh đã rất tốt đẹp rồi không?
Tôi tệ lắm. Chết là đúng rồi.
Vương Phong Thùy thấy mình đã đi vào trong nhà rồi mà tôi vẫn còn đứng nghệt ra ở cửa, khó hiểu lắc lắc người tôi.
“Cô trẻ, cô sao mà đứng bất động như vậy hả? Đừng có mà làm cháu sợ nha.”
Tôi bây giờ mới như sực tỉnh, ngơ ngơ ngác ngác nhìn nó, bật miệng phát ra câu nói trong vô thức.
“Phong Thuỳ? Cháu đến từ bao giờ vậy?”
Nhận ra câu mà mình vừa nói quá mức ngu người rồi, tôi vội vàng sửa lại.
“Cháu đến nhà cô để làm gì vậy?”
Vương Phong Thùy phì cười một tiếng, rất chi là tự hào nói.
“Cháu đến đây chính là để ăn chực nhà cô đấy!”
Chịu nó thôi, câu này mà cũng nói ra được.
Tôi cạn lời nhìn nó vòng vào trong nhà bếp, bắt đầu lục tìm thức ăn ở trong tủ lạnh, tôi đi đến bên cạnh nó, nhìn nó vui vẻ bê ra một đĩa bánh kem ăn đến ngon lành.
“Bộ bố cháu ở nhà bỏ đói cháu đến chết hay sao mà toàn sang nhà cô ăn chực vậy hả? Nhìn tủ lạnh nhà cô vì cháu mà sắp cạn kiệt rồi đây này.”
“Ứ ừ, cô không hiểu cho cháu thì thôi, sao còn nói như thể cháu là heo không bằng ấy.” Vương Phong Thùy cầm đĩa bánh đứng lên, lúc đi qua tôi, có thể ướm được nó cao hơn tôi cả một cái đầu: “Bác dì nấu ăn ở trong nhà cháu toàn lỡ tay cho nhiều dầu quá, cháu chỉ thích ăn những món cô nấu thôi.”
Tôi nhìn nó thở dài, đóng lại cửa tủ lạnh rồi theo sau nó ra ngoài phòng khách.
Nhìn điệu bộ cứ từ tốn, an nhàn mà nằm kềnh ở trên sô pha phòng khách của nó, tôi cũng cảm thấy hơi ghen tỵ.
Lúc tôi tầm tuổi nó, tôi cũng không phải lo nghĩ nhiều như bây giờ. Hiện tại, ngoài những gánh nặng cuộc sống, tâm trí tôi còn bị vón lại bởi những nỗi lo về bệnh tật.
Nó chơi ở nhà tôi cả ngày hôm nay, hành tôi lúc nào cũng phải canh trừng không cho nó bày loạn nhà tôi ra.
Hình như, nó coi như đây là nhà nó luôn rồi.
Lầu cao, biệt thự nhà nó không ở, lúc nào cũng chỉ trực chờ mà làm ổ ở cái nhà mà nó cứ hễ mở miệng ra là lại chê lấy chê để này.
Gần tối, tôi giục nó về, Vương Phong Thùy nhìn tôi bĩu môi, lầm bầm nói tôi là cô nó mà chẳng thương nó miếng nào.
Tôi không nói nổi lại với nó, nên chờ nó chán thì tự bỏ về thôi.
Vừa đúng lúc đó, xe ô tô của Vương Đề Hiền đã về tới cổng.
Tôi thấy anh về, không kìm được nhảy tót ra ngoài cửa đứng ngóng anh, lòng tôi vui như một đứa trẻ chờ cha mẹ từ người chợ về mua cho một món quà vặt.
Vương Phong Thùy thấy tôi hớn hở đứng ngoài thềm ngó anh, khác hẳn với thái độ bất lực và càu nhàu của tôi đối với nó, xì một tiếng không phục.
Đột nhiên nó thấy tôi chợt giật mình mà lùi người lại, nụ cười trên môi duỗi ra rồi bẵng xuống.
Nó khó hiểu, nhổm dậy từ trên ghế đi ra cửa nhà nhìn theo, liền thấy Vương Đề Hiền bước ra từ cửa xe cùng với Lãnh Ái Hy.