“Lần này không xong rồi…”
Ngoài vị bác sĩ trưởng khoa của bệnh viện, Vệ Loan còn gặp Vương Bách Tùng – cậu nhỏ của Vương Đề Hiền mới xin nghỉ phép từ Mỹ để trở về nước.
Ngay khi đáp xuống sân bay, chú đã ngay lập tức đi tới bệnh viện luôn.
Vệ Loan nhìn Vương Bách Tùng dùng thìa quấy quấy tách cà phê rồi chậm rãi đưa lên miệng uống, trong giọng nói run rẩy tuyệt vọng.
“Thằng bé… rốt cuộc là phải bị thương nghiêm trọng đến mức nào mà đến cả chú cũng phải bó tay như vậy?”
Không sai, Vương Bách Tùng được cả thế giới vinh danh là một trong những bác sĩ khoa phẫu thuật giỏi nhất chuyên về chỉnh hình và nội tạng người.
Chưa từng có ca phẫu thuật nào do chú đứng đầu là thất bại cả.
Nhưng lần này, đến cả người tài gỏi như Vương Bách Tùng cũng căng thẳng như vậy, e rằng không hề dễ dàng gì.
“Mất máu nhiều, phần mềm bị tổn thương, có nhiều vết bỏng nặng trên da, thanh kim loại suýt nữa thì đã xuyên thủng cả nội tạng… Đến cả tôi cũng không thể nào mà hiểu được tại sao Đề Hiền còn có thể sống được đến hiện tại.”
Chú nhấp một ngụm cà phê nữa, đôi mắt thâm tím lại vì mất ngủ nhiều ngày.
Dáng người chú gầy gò mà cao ráo, trên vai khoác một chiếc áo blouse trắng của bác sĩ càng làm nổi bật lên nước da trắng nhợt nhạt của chú.
Mặc dù vậy, qua mái tóc đen dài xuề xoà là khuôn mặt điển trai mang những nét vẽ đặc trưng của con cháu Vương gia.
Vệ Loan cắn môi đầy đau khổ. Nếu Vương Bách Tùng nói ca này thật sự khóc, thì là nó vô cùng khó.
Nhiều lúc, đột ngột bệnh viện tá hoả lên khi máy đo nhịp tim bên trong phòng của Vương Đề Hiền rè lên một tiếng rất dài.
Tính mạng của anh hiện tại đang vô cùng mỏng manh, có thể chết bất cứ lúc nào.
“Tên khốn nạn Vương Thì Vinh cùng với thằng con Vương Chí Nguyên của hắn! Tại sao đến giờ này chúng vẫn còn có thể nhởn nhơ mà sống được chứ?! Chúng hại con tôi thành ra bộ dạng này, rốt cuộc chúng có còn là con người nữa không vậy?!”
“Năm lần bảy lượt bày mưu tính kế đi hại người, bị Đề Hiền trừng phạt vẫn cố mà ngóc đầu lên càn quấy như giun đỉa!”
“Chẳng lẽ tôi phải đi đến tận nơi, lột từng tấc da, đánh gẫy hết chân tay của chúng thì chúng mới dừng gây nhiễu loạn sao?!”
Vương Bách Tùng bị lời nói này của Vệ Loan doạ cho sợ thực sự. Chú vẫn luôn nghe người ta nói, sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới chính là những người phụ nữ đang phát điên.
“Hiện tại chúng ta chưa có bằng chứng xác thực rằng chính xác có phải hai kẻ đó là hung thử thực sự hay không. Điều quan trọng nhất hiện tại của chúng ta chính là Đề Hiền.”
“Đúng vậy.” Vệ Loan từ đay nghiến căm hận bỗng lặng người xuống, ôm mặt nức nở khóc: “Đề Hiền không thể chết được… Nó là đứa con của tôi…”
“…”
Hiểu Phù đứng ở bên ngoài cửa phòng bệnh, cô đã bám theo Vệ Loan rồi đứng đây nghe trộm cuộc trò chuyện của bọn họ.
Vương Đề Hiền… không thể cứu chữa được nữa ư?
Đôi con ngươi bên dưới ánh đèn điện sáng trưng trên hành lang lại càng thêm u tối.
Hiểu Phù ngóc đầu nhìn lên trần nhà, cách hành lang cô đang đứng đây hai tầng chính là căn phòng cấp cứu đặc biệt của Vương Đề Hiền.
Để đảm bảo cho mạng sống của anh, trừ những người có nghiệp vụ ra thì không một ai được phép lại gần anh cả, kể cả là người nhà.
Đến cả cô… còn không thể được nhìn thấy anh.
Một người y tá đi ngang qua hành lang nọ ngẩng đầu thì nhìn thấy Hiểu Phù, cô ta đã bước qua ngõ vào của đoạn rẽ ấy, nhưng bước chân đang đi chợt dừng lại.
Hình như, cô gái ấy… sao có chút quen mắt nhỉ?
Có phải cô là phu nhân Vương gia không? Sao lại đứng ở bên ngoài này vậy?
Người y tá hoang mang quay trở lại ngã rẽ ấy, nhưng đã không còn thấy bóng dáng của bất kì ai đang đứng ở bên ngoài hành lang.
Biến, biến mất rồi?! Vừa nãy là do cô ta nhìn nhầm sao?
Thời gian dần trôi, trời đã sẩm tối, những cơn mưa nhỏ lác đác động lên mái nhà lợp tôn, nhưng dần dần càng lúc càng chuyển nặng.
Ánh sáng từ đèn điện thậm trí còn bị mưa tuôn xối xả làm cho nhoè màu.
Trên vệ đường lớn tại một quãng đường không quá đông đúc, Hiểu Phù đi bên dưới cơn mưa.
Cô mặc một bộ đồ bệnh nhân sũng ướt, mặc kệ cho nước mưa có ngấm vào tóc, ngấm vào quần áo đến nặng trĩu cả thân thể.
Đôi chân trần đặt lên những phiến đá gồ ghề rồi lại nhấc góc rời đi.
Nước mưa có vị mặn mặn, chảy dọc vào khuôn miệng cô chợt trở nên chan chát.
Đôi mắt ẩm đậm hơi sương, vô hồn nhìn một mảng đen kéo dài trước mắt.
Cô đi trong cơn mưa như một kẻ vô hồn, cứ lững thững như vậy.
Không có kẻ nào quan tâm đến cô, cô cũng không muốn họ quan tâm đến mình.
Nếu có để ý đến cô, chắc họ cũng sẽ cho rằng cô là một con dở hơi nào đó mới từ trại tâm thần bước ra mà thôi. Mặc đồ bệnh nhân mà.
Càng lúc cơn mưa càng đổ xuống đầu cô càng mạnh hơn, nhưng nó không thể ngăn được kẻ lạc lõng này dừng lại đôi chân đã bị trầy xước đến toạc máu.
Từ bên phía làn đường đối diện với cô, bỗng có hai ánh đèn pha loang loáng chiếu tới.
Là một chiếc xe con.
Nó sẽ tránh cô mà đi thôi, Hiểu Phù mặc kệ nó.
Nhưng chiếc xe ấy càng đến gần lại càng kì lạ, nó không hề tránh cô đi mà thay vào đó… hình như đang đi thẳng về phía cô!
Hiểu Phù giật mình mà vấp té ngã người ra sau khi đầu mũi xe kít mạnh ngay trước mặt cô.
Cô đưa mắt nhìn một người đàn ông từ trong xe bước ra, vội vã bật ô bước đến bên cạnh cô, chất giọng trầm khàn vang lên đầy sửng sốt.
“Tiểu, Tiểu Phù?!… Có phải là Tiểu Phù không?!”
Trương Ngoạ Phàm nhìn cô thẫn thờ ngước mắt nhìn anh ta, kinh ngạc đến không thốt nổi thành một lời hoàn chỉnh.
“Sao em lại ở ngoài này vậy?! Ô đâu mà để người mình dầm mưa thế này? Khoan… Bộ đồ mà em đang mặc là sao?”
Qua bốn năm không gặp, Trương Ngoạ Phàm giờ đây đã là một người đàn ông trưởng thành, đã có gia đình và là giám đốc của một bệnh viện tư nhân rất lớn.
Nhưng dù có trưởng thành hơn đến đâu, qua bao năm qua, hình bóng của mối tình đầu bên trong anh là không hề phai nhoà.
Chỉ cần nhìn thoáng qua cô trên đường một lát, anh ta liền có thể nhận ra Hiểu Phù.