Hiểu Phù nhìn Vương Đề Hiền rồi ngoảnh mặt đi, bỗng anh vòng tay kéo cô ôm vào lòng dù biết trước như vậy sẽ khiến cho cảm thấy khó chịu.
Đơn giản chỉ là do vừa nãy, trong những câu chửi rủa của mình, Vương Chí Nguyên nói rằng một ngày nào đó Hiểu Phù chắc chắn sẽ bỏ rơi anh mà dựa vào lòng của một người đàn ông nào khác.
Dù biết chắc cô sẽ không làm như vậy, nhưng chỉ cần là một lời nói liên quan thôi, anh vẫn vô cùng sợ hãi.
Anh chỉ muốn được ở bên Hiểu Phù đến cuối cuộc đời, anh chỉ muốn được chăm sóc cho cô, được cùng cô trải qua những năm tháng hôn nhân yên bình.
Đặc biệt nhất, là được nhìn thấy cả hai khi về già, sẽ có con cháu vây quanh.
Đừng như những giấc mơ khi đó, những giấc mơ thực ảo luôn quấy nhiẽu trong tâm trí anh, ám ảnh trong từng giấc ngủ.
Anh đã từng mơ thấy rất nhiều lần Hiểu Phù nằm bất động trên lưng anh. Anh sợ viễn cảnh ấy sẽ trở thành hiện thực.
Anh không muốn mất cô đâu.
Hiểu Phù thử cựa cậy nhưng không thể gỡ được cái vòng tay chặt chẽ đó của anh, cô mím môi, hướng ánh mắt về phía đám đông đang nín thở tụ tập đầy ở bên ngoài cửa phòng.
“Hết việc rồi. Giờ thì giải tán đi”
Mấy người đó giật mình khi nhận phải ánh mắt sắc bén đó của cô.
Vương Đề Hiền là một người mà bọn họ không thể đắc tội, mà vợ của anh lại càng không thể đắc tội hơn.
Người duy nhất trên thế giới có thể kìm hãm được một con quái vật, đương nhiên là nguy hiểm hơn rồi.
Hiểu Phù ngoắc tay, người quản lí quán bar liền hiểu ý cô mà kéo những người khác rời hết khỏi căn phòng rồi đóng cửa lại.
Hiện giờ trong căn phòng VIP chỉ còn ba người Hiểu Phù, Vương Đề Hiền và Vương Chí Nguyên gần như là đã chết lâm sàng ở trên mặt đất.
Mặt của hắn ta loang lổ những vết bầm tím gai mắt, còn những vùng không bị tụ máu thì lại trắng bệch như vôi vữa, lại chốc chốc có những tia đèn nhấp nháy nhiều màu lia qua, trông hắn ta như kính vạn hoa bảy sắc cầu vồng.
Trông vừa kinh vừa buồn cười.
Hiểu Phù lùi người ra sau, ngồi lên đùi của Vương Đề Hiền, được anh ôm vào lòng, đôi mắt chăm chú quan sát một lượt xung quanh phòng bar.
Rất rộng, và có nhiều vết máu tanh.
Chai cốc vỡ và những vũng rượu đổ đầy nằm la liệt trên sàn nhà.
“Tại sao lại đánh anh ta? Bất hoà gia đình à?”
“Không hẳn.”
“Hửm?”
“À… Không hẳn đâu thưa vợ.”
Vương đề Hiền cọ cọ lên lưng, hôn lên gáy cổ của cô, lễ phép thưa gửi.
“Anh ta sau khi bị anh đuổi ra khỏi tập đoàn vì bòn rút quỹ công, liền xúi giục những người khác, lôi kéo họ và thuê xã hội đen quấy nhiễu tập đoàn. Anh ta còn đang định lúc anh và em đi về Vương gia, sẽ chờ thời cơ tạt axit lên người em, nên anh tức.”
Hiểu Phù lia mắt nhìn lên kẻ đang te tua nằm thành một đống xa kia, trong đôi con ngươi ánh lên tia nhìn tàn độc.
“Anh ta dám sao?”
“Đúng vậy. Vợ, để anh xử lí anh ta nhé? Xin em đấy.” Cánh môi của Vương Đề Hiền nhẹ nhàng đặt lên mái tóc cô: “Những kẻ dám làm hại em, anh không thể nhìn được bọn chúng sống yên ổn.”
“Kể cả là thân thích ruột thịt?”
“Anh ta không xứng để làm họ hàng của anh.”
Hiểu Phù cười khẩy, dựa hẳn vào lòng của Vương Đề Hiền.
“Tuỳ ý anh thôi. Kẻ này còn dám làm đến vậy, tôi cũng chẳng biết mình nên đối phó như thế nào nữa.”
Đột ngột cửa phòng VIP mở tung, tiếp theo đó là Vương Thì Vinh, Vương Quân Thuỵ, Vương đại lão gia và một vài người khác kéo tới.
Ngoài ra, đi đằng sau bọn họ còn có cả Lãnh Ái Hy, chắc cô ta chính là người đã gọi bọn họ tới đây.
“Lãnh thư kí.”
Lãnh Ái Hy đang âm thầm đứng nép sang một bên, đột nhiên bị anh nhắc đến tên thì cả người gần như là chết sững lại, nơm nớp lo sợ nhìn anh.
“Cô gọi cho họ đến?” Giọng của anh đều đều, nhưng lại mang sự áp bức đến kinh người.
“V, vâng ạ.”
“Lần sau đừng làm mấy việc thừa thãi này nữa. Không cần thiết chút nào.” Anh nhàn nhạt nhìn cô ta: “Cô đang làm quá với thân phận của mình rồi.”
Lãnh Ái Hy sợ hãi, vội gật đầu rồi lui dần về phía sau, càng khuất mắt anh càng tốt.
Vương Thì Vinh vừa bước vào trong liền nhìn thấy con trai mình nằm bẹp trên một vũng máu với khuôn mặt bầm dập, biến dạng đến đáng thương, ông ta hét lên một tiếng kinh hãi rồi vội vàng tiến đến đỡ con mình dậy.
Vương Thì Vinh thử lay hắn ta mấy lần nhưng đều không có phản ứng gì. Nếu không phải là còn có chút nhịp thở yếu ớt, ông ta còn nghĩ con trai mình đã bị đánh đến chết rồi cơ!
“Vương Đề Hiền! Cái thằng mất dạy nhà mày! Mày dám đánh anh trai mày ra nông nỗi này hả?!” Vương Thì Vinh rống lên với Vương Đề Hiền trong cơn đau đớn.
Vương đại lão gia nhìn tình trạng thê thảm của Vương Chí Nguyên, liếc một cái cũng không thể nhìn tiếp nữa.
Còn Vương Quân Thuỵ – bố của Vương Đề Hiền thì chỉ im lặng đứng ở một góc, âm thầm quan sát tình hình.
“Mấy người cũng rảnh quá, kéo hết đến đây chỉ để xem chúng tôi vui đùa với nhau sao?” Vương Đề Hiền thản nhiên cười cười.
“Vui đùa?! Vui đùa của mày mà hại người ta ra nông nỗi này à?!” Vương Thì Vinh rít lên: “Đồ vô nhân tính! Anh mày đã làm ra tội tình gì với mày mà để mày hành hạ ra nông nỗi này?”
“Anh ta đã làm gì sao?” Dù miệng vẫn cười, nhưng ánh mắt của Vương Đề Hiền lại âm u đến lạnh lẽo, ánh mắt của một kẻ sát nhân trầm tĩnh cũng chỉ đến mức này mà thôi: “Nhiều lắm. Kể mỏi mồm.”
“Mày…!”
“Sao thế? Ông muốn nghe à? Vậy phiền gọi người tới mang trà và mang ghế đến, tất cả chúng ta cùng nghe.”
Vương Thì Vinh nói không nên lời, vừa thấp thỏm liếc nhìn đến biểu cảm của Vương đại lão gia.
Thấy cụ đang vô cùng không hài lòng, ông ta đã sợ đến cả người run rẩy.
Mà Vương Đề Hiền hiện giờ đang vô cùng thoải mái, anh có Hiểu Phù ở bên mình, cảm giác cơ thể cô đang dựa dẫm hoàn toàn vào anh khiến cho anh vô cùng ấm áp.
“Để trừngtrij những kẻ dám làm hại đến những người thân của tôi, tôi không ngại để cho bản thân nhuốm một chút mùi tanh tưởi.”
Một bên chân mày của Hiểu Phù khẽ giật lên, nhưng rồi lại hạ xuống nhanh chóng.