• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nắng lên đi xuyên qua lớp cửa kính, lấp ló qua rèm cửa khép hờ mà dải lên đôi mắt của Vương Đề Hiền.

“Chói quá…”

Vương Đề Hiền khó chịu cau mày, ngáp một tiếng rồi lờ đờ ngồi dậy khỏi chiếc giường lớn.

Tấm chăn đang phủ ở trên người anh cũng vì thế mà tuột ra, rơi xuống dưới giường, để lộ ra cơ thể trần trụi không có lấy một manh vải che.

Cảm giác đầu tiên lúc ấy của Vương Đề Hiền chính là sững sờ.

Anh không mặc gì cả, quần cũng không có. Cả một căn phòng đều vô cùng lạ mắt, thoang thoảng, bao trùm lên khắp không gian xung quanh anh đều có một mùi tanh ngậy rất kì lạ.

Đặc biệt nhất, sau lưng anh có một cảm giác nhức nhối, đau buốt như bị cào.

Những vết cào hằn sâu trên da ấy gợi lại bên trong tâm trí anh một số những kí ức vỡ vụn ngày hôm qua.

Lập tức, sắc mặt của Vương Đề Hiền trở nên trắng bệch, anh đờ đẫn, quay đầu nhìn một người đang nằm bên cạnh anh.

Hiểu Phù nằm co ro trong tấm chăn phủ kín lên tận đỉnh đầu, anh run rẩy kéo mảnh chăn ấy xuống, đôi mắt trợn lớn nhìn những vết hôn tím bầm chi chít trên cơ thể của cô.

Trên lớp chăn ga trắng tinh nhàu nhĩ là một vết máu nhỏ như một đoá hoa bỉ ngạn. Từ bên dưới vùng hạ thể của cô còn đang nhiễu xuống dưới giường những giọt dịch lỏng màu trắng đục.

Là do anh gây ra.

Vương Đề Hiền không còn đủ tâm trí để nhìn cảnh này nữa, anh nhanh chóng bước xuống dưới giường, mặc quần áo rồi vội vã bỏ đi.

Anh không dám ở lại, anh sợ phải đối mặt với cô, anh sợ phải đối mặt với những gì mà anh đã làm ngày hôm qua.

Hiểu Phù đã chuốc say anh, cưỡng hôn anh.

Bên trong đầu óc anh là một sự trống rỗng.

Anh không biết hiện giờ mình nên giận cô, hay là thất vọng về cô nữa.

Anh nhận ra mình không có quyền đổ mọi tội lỗi lên đầu cô, vì chính anh cũng rất tận hưởng cuộc thác loạn đó.

Vương Đề Hiền trở về nhà, vội vã đi lên tầng trên.

Dù cho Vệ Loan có đang cằn nhằn anh vì sao cả đêm qua anh lại không về nhà, Vương Đề Hiền cũng lờ đi.

Cả ngày hôm đó và những ngày sau anh đều không hề bước ra khỏi phòng ngủ. Mặc kệ người ta có kêu gọi như thế nào, anh cũng không muốn bước ra ngoài.

Anh bị những suy nghĩ và kí ức ngày hôm ấy dày vò đến đau đớn. Anh chỉ khi bước ra khỏi phòng mình khi nghe thấy Hiể Phù đến nhà tìm anh.

“Hiểu Phù đến tìm con để trả đồ kìa. Con bé muốn nhờ mẹ đưa cho con nhưng mẹ đã nói con bắt buộc phải tự xuống tiếp đoán con bé.” Vệ Loan đập đập lên cửa phòng anh.

Bà không hiểu tại sao thằng con trai nhà mình bỗng dưng dở dở ương ương mà tự nhốt mình ở trong phòng.

Vương Đề Hiền đang nằm dài ở trên giường không đáp lại bà, chỉ lờ đờ bước ra khỏi chăn, vuốt đầu tóc rối bời rồi lững thững đi ra đến cửa phòng rồi mở cửa ra.

Vệ Loan đang định sẽ phá cửa phòng để đi vào lôi anh ra ngoài, chợt thấy cửa phòng đột ngột mở toang ra.

Vương Đề Hiền đứng im lặng nhìn Vệ Loan, nhìn một cẳng chân đang giơ lên cứng đờ trên không trung của bà.

“Mẹ không thể phá nổi cửa đâu.”

Vương Đề Hiền nhàn nhạt nói mỗi câu ấy rồi bỏ đi. Anh không cần biết mẹ anh đứng sau lưng anh đang có bao nhiêu biểu đạt sắc thái ở trên khuôn mặt, cứ thế đi xuống dưới tầng.

Hiểu Phù đứng đợi anh ở bên ngoài cổng nhà, cô đang lơ đãng nhìn những đóa hoa hồng được trồng ở trên dậu tường nhà anh.

Vương Đề Hiền đã đi đến gần cô, dựa người lên cổng nhà, nhưng dường như Hiểu Phù chẳng hề hay biết.

Trong khoảng thời gian ấy, cô đứng rất tĩnh lặng, đôi mắt anh trong vô thức đánh giá cô một lượt.

Sau đêm ngày hôm ấy, trong đôi mắt cô vốn đã nhạt màu nay lại càng thêm buồn bã, xen cả vào một chút thất thần.

Nhìn cô có vẻ mấy đêm không ngủ được. Hôm nay cô đến đây, là để bắt anh phải chịu trách nhiệm cho những gì tối ngày hôm đó à?

“Hiểu Phù.” Vương Đề Hiền đinh ninh suy nghĩ ấy ở trong lòng nên không để ý, sự tức giận đã khiến cho sắc thái lời nói của anh rất lạnh lùng.

Hiểu Phù giật mình nhìn anh, vào khoảnh khắc khi cô ngẩng đầu lên, Vương Đề Hiền có thể thấy có một vài tia sáng loé lên trong đôi mắt cô, nhưng Hiểu Phù nhanh chóng đã ngượng nghịu lảng mặt đi.

Cô giơ đến trước mặt anh túi đồ mà mình đang cầm trên tay.

“Đây là áo khoác anh để quên ở chỗ đó (khách sạn). Em đã giặt sạch rồi.”

Nói xong cô cúi đầu chào anh rồi rời đi luôn, không có bất cứ một lời nói nào khác cả. Cứ thế xoay lưng về phía anh thôi.

Vương Đề Hiền thực sự ngơ ngác. Cô chỉ… đến nhà anh để trả đồ thôi sao? Cô không có ý định gì với anh à? Chỉ thế thôi sao?

Chẳng hiểu thế nào, lúc ấy, anh có cảm giác, lần này cô đi sẽ là đi mãi mãi. Anh thấy trong người mình có một thứ cảm xúc mất mác không rõ ràng.

Đột ngột, trước cả khi anh kịp suy nghĩ, cánh tay anh đã vươn ra túm chặt lấy một cánh tay của cô, xoay người cô quay về hướng mình.

Anh nghiến răng, trên khuôn mặt là một sự không phục.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Và cứ thế, anh và cô đã tự cưỡng ép mình với nhau để trở thành vợ chồng.

Ngoài cái ngày mà anh quyết định sẽ lấy cô, anh còn nhớ đến ngày anh rời khỏi Vương gia với một bên má bị sưng tấy cả lên.

Vương đại lão gia sau khi biết chuyện anh sẽ cưới Hiểu Phù đã không thể kiềm chế nổi cơn tức giận mà vung tay giáng xuống một bên má anh một cái bạt tai, đuổi anh ra khỏi gia phả của dòng tộc.

Cụ vốn đã định sẵn sẽ đặt một mối hôn sự khác của anh với một người cùng chung địa vị. Đây là điều mà anh mới biết khi chắt lọc ra trong những câu mắng chửi của cụ. Kể cả là khi anh đang hẹn hò với Lãnh Ái Hy, cụ còn đang nghĩ cách sẽ chia rẽ anh và cô ta ra.

Vương Đề Hiền hờ hững bước ra khỏi cánh cổng của Vương gia, trong lòng không một chút luyến tiếc hay căm tức gì cả.

Anh chỉ đơn giản là… không muốn quan tâm tới bất kì điều gì nữa thôi.

Vương Đề Hiền và Hiểu Phù không tổ chức lễ cưới. Chỉ đi kí giấy chứng nhận kết hôn, mua một cặp nhẫn cưới, chuyển đến sống với nhau thôi.

Ba năm hôn nhân, trong kí ức anh cũng làng nhà làng nhàng không có một kí ức gì đặc biệt cả.

Chắc vậy…

Vương Đề Hiền bước vào trong nhà, nhìn một cái đầu đen lú nhú ngó ra ngoài cửa nhà.

Hiểu Phù nghe thấy tiếng xe anh về, đã vui mừng đi ra ngoài cửa để đón anh.

“Đề Hiền! Anh về rồi!”

Cô cười lên mềm mại, đi đến giúp anh cất giày và áo khoác.

Bên trong gian nhà dù nhỏ, nhưng lúc nào cũng ấm áp, có mùi thức ăn chín và hoa sen cô cắm trong một bình hoa nhỏ, dựng ở trong góc nhà.

Vương Đề Hiền nhìn quanh căn nhà mình đã ở bao nhiêu lâu nay, rồi đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Hiểu Phù đang đi vào trong phòng ngủ để cất cặp vào áo anh.

Những hôm nay anh mới kí được một hợp đồng hợp tác vô cùng quan trọng nên lượng công việc đến cũng rất nhiều. Qua mấy ngày, anh chưa từng được nghỉ ngơi tử tế một ngày nào cả.

Đôi vai anh mỏi nhừ, Vương Đề Hiền mệt mỏi xoa nắn một bên vai.

Hiểu Phù đi ra ngoài thì thấy anh có vẻ khá chật vật, cô liền kéo tay anh dìu xuống ngồi xuống ghế sô pha phòng khách, còn mình thì xoa bóp vai cho anh.

“Đi làm mệt mỏi quá sao?” Giọng nói của cô thực sự rất địu dàng, đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng đặt lên vai anh, nắn bóp.

Vương Đề Hiền cảm thấy thoải mái, hai bờ vai cứng đờ nặng nề dần trở nên dễ chịu hơn.

Anh có một người vợ, một người vợ rất tận tâm với anh.

Sau một lúc mát xa, khi thấy anh đã đỡ mệt mỏi hơn rất nhiều rồi, Hiểu Phù buông tay ra định quay trở lại bếp để nấu tiếp bữa tối, đột ngột tay cô bị Vương Đề Hiền giữ lại.

Anh ngả lưng ra sau, dựa vào trong lòng cô, cầm lấy tay cô khoác lên vai mình.

Hiểu Phù bất ngờ, cả người cô khựng lại, nhưng một lúc sau đã hạnh phúc mà quàng tay ôm vào cổ anh, dụi dụi vào hõm cổ của anh, cười lên khì khì.

Vương Đề Hiền khẽ chớp mắt, cảm thấy sống mũi có cái gì đó cay rát, hai má khẽ đỏ lên.

Hiểu Phù, em thực sự rất ấm.

Hay là, anh sẽ thử mở lòng đối đãi với cô tốt hơn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK