• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Ngoạ Phàm để cho Hiểu Phù nằm ngủ nhờ ở trong phòng ngủ chính của họ, còn anh và Nhã Á thì nằm tạm cùng với nhau trong một phòng dành cho khách.

Trương Ngoạ Phàm đã đắp chăn lên kín người, vì mai sẽ có một cuộc họp về nâng cấp và mua sắm thêm sinh phẩm và vật tư y tế nên anh ta cần phải đi nghỉ sớm.

Thấy Nhã Á cứ chần chừ đứng ở ngoài cửa phòng, như muốn nói gì đó với anh nhưng lại thôi, Trương Ngoạ Phàm hơi khó hiểu, vẫy tay vời vời Nhã Á lại.

“Em còn đứng ở đấy làm gì? Không lại đây đi ngủ sao?”

“Ừm.”

Nhã Á gật đầu ngượng nghịu rồi đi tới vén chăn nằm xuống cùng với Trương Ngoạ Phàm.

Dù được anh ta ôm chặt vào trong lòng, má tựa lên trán ôn nhu, nhưng Nhã Á cứ cảm thấy có một điều nào đó rất kì lạ mà không thể giải thích được.

“Ưm… Ngoạ Phàm. Cô ấy… Tiểu Phù ấy, hai người quen nhau từ lúc nào vậy? Sao em không biết cô ấy?”

“À, anh và cô ấy từng là bạn từ hồi đại học, rồi cô ấy đi sang nước ngoài một thời gian. Tới hôm nay mới bất ngờ gặp lại nhau. Bọn anh quen nhau trước cả khi anh quen em mà, đương nhiên em không biết rồi.”

Nhã Á gật đầu, nhưng môi đã mím chặt vào nhau.

Tại sao anh lại phải giấu cô ta chuyện anh đã từng rất yêu Hiểu Phù chứ? Thậm trí anh còn xem cô ấy là mối tình đầu của mình.

Nhưng dù có yêu như thế nào thì bây giờ Trương Ngoạ Phàm đã là người đã có gia đình, anh ta và cô ta còn có con nhỏ. Chắc chắn Trương Ngoạ Phàm sẽ không làm ra bất cứ hành động gì kì lạ đâu.

Nhã Á tự trấn an bản thân mình vậy rồi chìm vào giấc ngủ chung với Trương Ngoạ Phàm.

Ở căn phòng bên cạnh, Hiểu Phù đang nhắm nghiền hai mắt chợt rùng mình tỉnh dậy.

Trên trán cô nhễ nhại mồ hôi, đôi mắt mở hờ vô cảm.

Cô lại mơ về ánh mắt khi ấy của Vương Đề Hiền.

Cô nghiêng đầu, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Đã quá nửa đêm rồi.

Bệnh viện chắc chắn đang ráo riết tìm cô.

Hiểu Phù im lặng, cô lặng lẽ nhổm người đứng lên.

Dù vết thương vừa mới khâu xong đang đau nhức đến âm ỉ, cô cũng chẳng cảm nhận được gì cả, chỉ lững thững bước xuống dưới tầng.

Trương Lệ Hà đang nằm ngáy ở trong phòng của nó, vì nghe thấy ở bên ngoài hành lang có tiếng ai đó đang đi lại nên cũng mơ màng mà tỉnh dậy, mở cửa phòng ngó ra bên ngoài.

Phòng nó ở tầng một, bên cạnh đoạn cầu thang bước xuống.

Vừa mới mở cửa phòng nhìn ra bên ngoài, Trương Lệ Hà đã nhìn thấy Hiểu Phù đang đứng bất động trước cánh cửa chính của căn nhà.

Như cảm nhận được có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình từ đằng sau, Hiểu Phù cũng quay đâu nhìn nó.

“Hơ…” Trương Lệ Hà không ngờ cô sẽ quay đầu ra sau, cả người căng cứng như một bức tượng bằng đá.

Hiểu Phù nhìn nó cũng chẳng có nói gì cả, chỉ hờ hững nhìn nó, rồi lại quay đầu bước lại lên trên tầng.

Đến tận khi cô đã bước qua phòng của nó để lên cầu thang quay trở lại phòng ngủ, Trương Lệ Hà bây giờ mới dám thở ra.

Khuôn mặt nó tái mét lại vì sợ.

Giữa đêm khuya, sẽ chẳng ai tự dưng vô duyên vô cớ lượn lờ ở quanh nhà đâu!

Trương Lệ Hà quay trở lại bên chiếc giường ngủ êm ấm nhưng nó đã không thể tiếp tục ngủ được nữa vì nỗi sợ Hiểu Phù vẫn còn đó.

Thành ra, đến khi sáng được mẹ đánh thức để đi học, trên hai bên mắt của nó đã tím bầm thành hai cái mắt gấu trúc.

Trương Lệ Hà trèo lên xe của Trương Ngoạ Phàm trong tình trạng mệt mỏi, lần nữa ngước mắt lên nhìn về phía trong phòng khách, nó hốt hoảng khi thấy Hiểu Phù cũng đang đứng ở bên cạnh cửa sổ, hững hờ nhìn nó.

Nhã Á không biết tại sao Trương Lệ Hà lại vội vàng thúc giục bố nó đi nhanh như vậy, nhưng cô ta không quan tâm lắm mà quay về nhà bắt đầu công việc nội trợ.

Nhìn Hiểu Phù đang ngồi ở trên sô pha xem ti vi, Nhã Á nuốt một ngụm nước bọt, bỏ lại cán chổ dựa vào thành tường rồi đi ra ngoài phòng khách ngồi cùng cô.

“Ừm… Hiểu Phù, chúng ta nói chuyện một chút được không?”

Hiểu Phù vẫn như cũ chẳng đáp lại, cô ta có cảm giác dù cho có cậy miệng của cô ra, cô cũng sẽ chẳng nói đến nửa từ.

“Có phải, cô với chồng tôi quen nhau không?”

“…”

“A không, ý tôi là, hai người quen nhau như thế nào vậy?”

“…”

Nhã Á nhìn Hiểu Phù, chỉ biết thở dài, hai tay mân mê lấy góc váy.

“Tôi biết hai người đã từng là người yêu của nhau… Trương Ngoạ Phàm đến hiện tại dù đã cưới tôi, có con với tôi, nhưng anh ấy cho đến bây giờ vẫn chưa thể quên được cô.”

Hiểu Phù không quan tâm đến lời của Nhã Á nói, cô chỉ nhìn lên màn hình hiển thị tin tức của vụ tai nạn ngày hôm ấy đã nhắm vào Vương tổng giám đốc của tập đoàn Vương thị.

Nhã Á vì đang mải sắp xếp từ ngữ trong đầu nên không để ý đến bản tin thời sự đang chiếu.

Tiếng của phát thanh viên vẫn đang nói đều đều.

[Theo như tin chúng tôi nhận được mới nhất thì Vương tổng giám đốc đang trong tình trạng nguy kịch…]

“Hiểu Phù, cô có thể hiểu ý tôi, có thể… có khoảng cách với anh ấy được không?…”

[Ngày mai sẽ là ngày mở phòng phẫu thuật lần hai cho ngài ấy, đã có người đồng ý hiến gan cho ngài ấy…]

“Chúng tôi đang sống rất hạnh phúc với nhau, cô xem, tôi còn đã có con trai đầu lòng…”

[Đây là cuộc phẫu thuật quy tụ nhiều chuyên gia có kinh nghiệm tốt nhất trên thế giới, nhưng e rằng, sẽ không có mấy khả quan…]

“Hiểu Phù, cô có nghe tôi nói không? Hiểu Phù-!”

“Chết tiệt.” Hiểu Phù luôn bị Nhã Á làm phiền khi đang nghe bản tin, trong chất giọng của cô đã mất hoàn toàn kiên nhẫn: “Tôi là mối tình đầu của anh ta đấy thì sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK