Xe cảnh sát tấp lại nườm nượp ngoài đường, cùng với đó là tiếng hô hoán của những nhân viên cấp cứu y tế đi đến để xem xét tình hình của nạn nhân.
Hiểu Phù vô lực ngồi ở băng ghế sau, đôi mắt mơ hồ nhìn xuống một vũng máu lớn đang chảy xuống lênh loáng dưới chân cô.
Chân cô nhìn sơ qua không bị thương quá nặng, chỉ có những vết cắt và trầy xướt da nông thôi. Vậy vết máu ấy là…
“Đừng khóc. Ngoan nào Hiểu Phù. Đừng khóc. Không sao đâu.”
Vương Đề Hiền dùng tay đì lấy vết thương ở trên bụng, lớp áo phông trắng của anh đã bị nhuốm thành một mảng đỏ rực cực lớn. Nhưng anh không quan tâm tới sự đau đớn của mình, mà chỉ muốn dỗ dành cô.
“Không sao cả. Có anh đây rồi… Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”
Cô đã không thể khống chế nổi cảm xúc nữa, bắt đầu khóc rất lớn, rất thê thảm.
Khoé mắt của Vương Đề Hiền khẽ nheo lại, quanh đôi đồng tử là những sợi tơ máu hằn học.
Bụng anh đã bị đâm thủng rồi. Hiện tại anh đang rất đau, đau đến muốn chết đi.
Nhưng Hiểu Phù đang ở bên cạnh anh, cô đang khóc, điều ấy khiến cho anh không nỡ rời xa cô.
Anh hiện đang mệt mỏi như cả linh hồn đang dần rời xa khỏi thể xác, đã không còn đủ sức để vươn tay đến vuốt ve cô nữa.
“Vợ, em đừng khóc. Em khóc khiến cho anh đau lòng lắm đấy.”
“Ngoan nhé Hiểu Phù, nghe lời anh này. Anh đã chuẩn bị từ trước một bản hợp đồng chuyển nhượng toàn bộ tài sản và cổ phần công ty anh sang tên em… Sau này… Hộc hộc…”
Vương Đề Hiền đã kiệt sức đến nỗi anh còn có thể nhìn thấy cả ảo giác.
Lớp mồ hôi trên trán đã tụ lại thành một mảng lớn, nhỏ giọt xuống cằm.
“Em vẫn sẽ có một cuộc sống sung túc mà không cần… có anh.”
Ngay khi câu nói ấy vừa dứt, Hiểu Phù còn chưa kịp hoàn hồn lại với những gì mà anh vừa mới nói với cô, một nhân viên y tế đã đi tới cậy cửa xe ô tô của họ.
“Vẫn còn người sống! Mau tới đây nhanh lên! Có người bị thương rất nặng!” Rồi sau đó người ấy quay sang nói với Vương Đề Hiền: “Để tôi đỡ anh ra ngoài!”
“Không.” Vương Đề Hiền biết mình sắp không trụ được nữa rồi, chỉ thoi thóp nói: “Sang cứu vợ tôi trước đi. Cô ấy còn đang mang thai…”
Anh nhường sự sống cho cô.
Người làm trong y tế đương nhiên sẽ ưu tiên những người mẹ mang bầu trước nên gấp rút chuyển toàn bộ sự quan tâm sang Hiểu Phù.
Cô được mọi người đỡ ra khỏi xác xe con đang bốc cháy ngùn ngụt rồi đưa lên cáng cứu thương mà trong đầu vẫn không khỏi cảm thấy sửng sốt.
“Không!… Khoan đã! Thế còn anh ấy… anh ấy thì sao?!… Anh ấy còn bị thương nặng hơn cả tôi mà?! Xin hãy quay lại cứu anh ấy!”
Người nhân viên y tế đó đè cô nằm lại trên cáng, qua loa trả lời.
“Chắc chắn chúng tôi sẽ quay lại cứu chồng cô rồi, giờ thì xin cô hãy bình tĩnh để cho chúng tôi sơ cứu cho cô.”
“Không được đâu! Xin hãy nhanh lên. Anh ấy chính là cuộc đời của tôi…”
Hiểu Phù ngẩng đầu, cố để có thể nhìn thấy hình bóng của anh.
Vương Đề Hiền vẫn ngồi ở trong xe, đôi mắt anh cũng dõi theo cô.
Lúc đó, ánh mắt của anh như một ngọn lửa sinh mạng bập bùng, mong manh trước cơn gió lớn. Trước khi chết, anh vẫn dành lại cho cô mọi tình yêu và sự lo lắng cuối cùng… Rồi sau đó… Đôi mắt ấy đã mất dần tiêu cự.
Đôi đồng tử của anh chợt bất động, cả người anh cũng bất động, nằm lại ở trong chiếc xe con đang bốc cháy.
Dù cho cả đời mai sau, Hiểu Phù cũng không thể quên đi được đôi mắt ám ảnh áy của anh.
Cô mất anh rồi…
…
Hai tuần sau, Hiểu Phù thẫn thờ ngồi dựa lưng ở bên vệ cửa sổ phòng bệnh, nhìn nắng chiều đìu hiu chiếu qua khung cửa sổ.
Bỗng có ai đó gõ cửa phòng cô.
“A Phù…”
Vệ Loan bước vào trong phòng bệnh, bà đặt giỏ hoa quả lên bàn rồi đi đến đỡ người con dâu của mình từ ngồi bên cửa sổ đến nằm lại lên giường.
Sau vụ tai nạn ngày hôm ấy, Hiểu Phù đã sảy thai, trên cơ thể của cô còn có những vết thương rải rác và mất máu nhiều, ngoài ra đều ổn cả.
Dường như, mục đích gây tai nạn là nhằm về hướng của Vương Đề Hiền.
Mà kẻ muốn giết anh nhất thì ai cũng có thể đoán được đó là cha con nhà Vương Thì Vinh.
Vệ Loan nghiến răng nhẫn nhịn sự căm hận trong lòng, đối mặt với người con dâu đang thẫn thờ nhìn về một nơi vô định nào đó, trên khuôn mặt của bà chỉ hiện lên sự thương xót.
“Con đừng ngồi lâu ngoài gió như vậy, nhỡ bị cảm thì phải làm sao?”
Hiểu Phù không nói gì cả, cũng chẳng phản ứng lại những lời mà bà nói.
Bác sĩ chuẩn đoán, cô vẫn còn chưa chấp nhận được thực tại dẫn đến tâm trí vẫn bị kẹt lại trong sự mơ hồ của bản thân.
Ngày ngày chỉ ngồi im một chỗ, nói chuyện cũng không nói, cảm xúc cũng không có.
Đưa đồ ăn cho cô thì cô ăn, nói cô ngủ thì ngủ, như một con búp bê vô hồn vậy.
Cô là một người vô tội bị vướng vào những cuộc tranh đấu trong gia tộc, đó là lí do vì sao, bà đã luôn kịch liệt phản đối cuộc hôn nhân này.
Bà vốn đã dành một sự yêu thích cho cô, cũng vì đó mà muốn cô được sống trong yên ổn. Không muốn Hiểu Phù phải vật lộn trong sự thật nhơ nhuốc đằng sau vẻ hào nhoáng của Vương gia.
Hiểu Phù cũng đã hiểu được điều ấy. Đó là lí do tại sao trong kiếp trước, khi cưới cô, Vương Đề Hiền đã bị tách ra khỏi Vương gia.
Đó không phải là sự trừng phạt, mà là sự bảo vệ của Vương đại lão gia cho anh và cô.
Vệ Loan nhìn Hiểu Phù, rất đau xót cho cô.
Một người mẹ còn chưa được tận hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc đã bị tước đoạt mất quyền nuôi con. Thử xem còn có thứ gì bất hạnh hơn nữa chứ?
“Mẹ có mang chút trái cây cho con, chốc nữa quản gia sẽ mang cháo đến. Con nhớ ăn nhiều một chút, nghe lời mẹ nhé.”
“…”
Vẫn như cũ, Hiểu Phù không có bất kì phản ứng nào.
Vệ Loan còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên có một người y tá gõ cửa phòng bệnh rồi nói trưởng khoa bệnh viện có điều muốn nói với bà.
Vệ Loan đứng lên rời khỏi phòng bệnh, Hiểu Phù nằm lại một mình ở trên giường.
Cô bơ phờ nhìn lên bàn, thấy một quyển vở bị lẫn chung với chồng sách của cô được người hầu mang từ nhà đến cho cô.
Đó là quyển nhật ký của Vương Đề Hiền.