“Chắc là do anh ấy hiểu lầm thôi…”
“Hiểu lầm vì nghe theo em? Nếu vậy thì hoá ra chẳng phải là do em xúi giục cậu ta?”
“Không, không phải…”
Vương Đề Hiền bỗng tiến sát lại gần Hiểu Phù, không để cho cô tránh né, anh đã đưa tay vuốt lên một bên gò má vẫn còn một chút đỏ ran mờ mờ của cô.
Đôi mắt anh tối lại.
“Đừng giấu tôi điều gì cả. Tôi có thể biết được mọi thứ. Em đang muốn nói đỡ cho ai vậy? Sợ tôi lại nghĩ linh tinh rồi làm thiệt thân em sao?”
“Em nói lấp lửng với tôi như vậy là để kéo tội lỗi của cậu ta về phía em. Hay là em sợ tôi sẽ làm gì đó với tên giáo viên kia của em?”
Hoá ra anh biết hết rồi! Cũng phải thôi, tin đồn đều tung hết lên mạng rồi mà.
Vốn cô không muốn nói với anh về vụ việc bị cưỡng gian đó, không phải cô sợ hãi gì lão ta sẽ làm gì mình cả, là vì sợ anh gây ra họa giết người.
Vương Đề Hiền trừng phạt hắn không phải là vì lo cho cô, mà sẽ là vì lòng tự tôn của anh.
Mà những người rất trọng danh dự, thường sẽ ra tay rất tàn độc.
Vương Đề Hiền càng lúc càng hạ thân người sát đến gần cô, lưng cô đã ngả ra sau đặt xuống lớp đệm, vẫn không thể né tránh được anh.
Ngón tay anh thon dài lướt lên trên khuôn mặt của cô, đôi khi sẽ khiến cho cô rùng mình bởi vì hơi lạnh do xúc cảm trên đầu ngón tay anh truyền sang.
Cả giọng nói anh cũng vô cùng lạnh nữa.
“Hắn ta dám động vào em sao? Bằng tay trái hay tay phải? Tôi có nên chặt đứt tay hắn không? Hiện tên già đó đang ở trong trại giam, tôi có nên lôi hắn về để chôn sống hắn không?”
“Hiểu Phù, tôi tưởng rằng em đã hiểu rồi chứ? Hiện tại em vẫn là người vợ chưa cưới của tôi, nếu vậy thì em phải biết giữ thân, đừng để tôi trông thấy ai ngoài tôi động vào người em.”
Sự chiếm hữu bá đạo này, cô không thể ngờ được.
Anh liên tục nhắc nhở cô về thân phận hiện tại của cô, cả ánh mắt ấy, anh không phải là đang nghĩ sẽ khoá chặt lấy cô cả một đời đấy chứ?
Không thể nào. Người anh yêu là Lãnh Ái Hy cơ mà?
Giờ cô ta đang ở đâu? Sao anh lại ở bên cạnh cô thế này?
Hiểu Phù ngờ nghệch ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy đôi mắt anh như một lõi hố đen sâu thẳm muốn hút lấy cô, giam lại ở nơi tối tăm nhất.
“Từ giờ đây sẽ là nhà của em. Đừng nghĩ đến chuyện rời đi. Em nghỉ học rồi sao? Cũng không cần học lại nữa, tôi sẽ chăm lo được cho em cả đời sung túc. Ngày mai cùng tôi đi thử váy cưới.”
Nói rồi anh thả cô ra, tuỳ ý cho cô chọn một phòng ở trong cả một không gian căn hộ rộng lớn không khác gì biệt thự này.
Anh về lại phòng ngủ của anh, để lại Hiểu Phù đờ đẫn đang ngồi nghệt ra ở trên ghế.
Đám cưới vẫn còn? Vậy là cô và anh vẫn sẽ lặp lại cuộc hôn nhân như trước đó sao?!
Đâu có thể thế được! Cưới nhau lần nữa, cô sẽ lại khiến cho anh đánh mất những thứ quý giá của anh.
Đó là viễn cảnh tồi tệ nhất mà cô vẫn luôn gắng sức không tái phạm!
Tại sao chứ? Đời này cô đã chấp nhận từ bỏ oán niệm mà không bám dính lấy anh như trước nữa. Cô chấp nhận đau lòng để anh được tự do.
Vậy thì là vì sao mà anh lại giữ cô ở lại?
Hiểu Phù cắn răng, đứng dậy đi đến đứng trước cửa phòng đã khoá trái im lìm của anh, tay cô dơ lên gõ nhanh lên thành cửa bằng gỗ, giọng nói mông lung.
“Anh… Anh có chắc… là chúng ta sẽ cưới nhau không? Tại sao vậy? Chúng ta đâu có yêu nhau đâu? Thế còn, thế còn Lãnh Ái Hy thì sao? Hai người chẳng phải là đang hẹn hò sao? Đề Hiền! Anh à!”
Không có tiếng nói bên trong đáp lại, Hiểu Phù cảm thấy vô lực mà tựa đầu lên cánh cửa, giọng nói vỡ tan.
Truyện đề cử: Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng
“Sao lại thành ra thế này? Em cũng đã không còn yêu anh nữa, em cũng sắp rời đi rồi… Sao anh…”
Đột ngột cánh cửa phòng anh mở toang, tiếp theo đó, Hiểu Phù bất ngờ bị Vương Đề Hiền kéo tay ném mạnh lên giường lớn.
Không để cho cô có bất kì cơ hội phản kháng, giọng nói trầm thấp của anh đã vang lên bên tai cô.
Sự băng lãnh từ anh khiến cho thế giới quan của cô hiện tại thật hỗn loạn.
“Em nói sẽ rời khỏi tôi?”