Sau ngày Vương Chí Nguyên bị bắt, Hiểu Phù và Vương Đề Hiền đã bị “hốt” nguyên cả một ổ vào viện, một tháng sau đó cả hai mới được “thả” để về nhà.
Vương Đề Hiền tỉnh lại trước đó cả hai tháng, nhưng đã giữ bí mật không nói ra. Tệ hơn, anh còn thông đồng với vị bác sĩ trưởng khoa để giữ bí mật.
Sau khi biết được bí mật này, Hiểu Phù giận không thèm nói chuyện với Vương Đề Hiền trong cả một tuần. Mãi anh mới có thể dỗ được cô.
Hiểu Phù đã trả lại chức tổng giám đốc cho Vương Đề Hiền, còn mình thì hưởng thụ nằm lười ở nhà.
Vương Đề Hiền nhận lại công việc, nhưng khi mở cửa nhìn vào bên trong văn phòng có cả tỉ các tập tài liệu xếp chồng lên nhau để chất đống quanh cả gian phòng, anh suýt đã lên cơn đột quỵ chết ngay tại chỗ.
May mà loài người là một sinh vật có khả năng thích ứng nhanh, anh còn là một cá thể vượt trội nên một tuần tiếp đó đã có thể làm quen dần.
Một khoảng thời gian nữa, tháng tư tại Paris.
Hiện tại đã là cuối xuân đầu hạ, nắng vào mùa này không quá mạnh, rất mát mẻ.
Thời điểm này, hoa ở Paris nở rất nhiều, sáng sớm, có chút hơi lạnh.
Tại những bờ tường trong những nhà thờ lớn, những nhánh hoa tử đằng leo cao bám vịn lên thành tường, rủ xuống những chùm hoa tím biếc tạo nên một khung cảnh chỉ riêng mùa này mới có.
Cũng tại thành phố xinh đẹp này, Vương Đề Hiền và Hiểu Phù đã tổ chức một đám cưới thứ hai.
Dưới hàng ghế ngồi cho khách không có quá nhiều người, nhưng họ đều là những họ hàng và người thân quen biết, có quan hệ rất tốt với cả hai vợ chồng.
Người linh mục đứng ở trên một chiếc bục cao, lấy một chiếc dĩa bằng bạc óng gõ nhẹ lên thành li để ra hiệu cho mọi người yên tĩnh.
Khi cả không gian đã vơi dần những tiếng động xôn xao, người linh mục nở một nụ cười ôn hoà, bắt đầu đọc lời thề.
“Hôm nay, tôi xin đại diện cho đức chúa trên cao, chứng kiến cho tình yêu của hai người.”
“Chú rể có xin nhận cô dâu làm vợ của anh và hứa giữ lòng chung thủy với cô ấy. Khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, hứa yêu thương và tôn trọng cô mỗi ngày đến suốt cuộc đời cô ấy không?”
Ông nói với chú rể, người đang cùng cô dâu đứng trước một sảnh cầu nguyện lớn trong nhà thờ.
Vương Đề Hiền gật đầu, bàn tay nắm lấy tay Hiểu Phù, tim đập hồi hộp.
Hôm nay Hiểu Phù đứng ở trước mặt anh, với một bộ váy cưới ôm sát người có đuôi cá xoè ra bồng bềnh, khuôn mặt cô trang điểm nhẹ nhàng như lại vô cùng nổi bật.
Mái tóc dài được búi cao, cài thêm những hạt ngọc trai sáng mượt mà dưới nắng và những đóa hoa mai trắng tinh khôi.
Một tay anh cầm một bó hoa cam, còn trên tay cô là một bó hoa hồng đỏ. Tay còn lại nắm lấy tay nhau.
“Tôi đồng ý.” Giọng anh trầm trầm, ôn nhu, trên cánh môi không kìm được mà cong lên cười hạnh phúc.
Nhận được câu trả lời của chú rể, người linh mục gật đầu, chuyển qua hỏi Hiểu Phù.
“Còn cô dâu, cô có nhận anh ấy làm chồng, thề sẽ giữ lòng chung thủy với anh ấy. Khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, hứa yêu thương và tôn trọng anh mỗi ngày đến suốt cuộc đời anh?”
Trên cánh môi của Hiểu Phù nhẹ cười, trước toàn bao ánh mắt mong chờ của mọi người, cô nói.
“Không.”
“PHỤT!!!”
Plouton đeo kính râm ngồi ở trong một góc bàn không kìm được mà phun hết nước ở trong miệng mình ra ngoài.
Trước những con mắt nhìn chằm chằm của mọi người, cậu ta gọi vã hắng giọng ho lên.
“Sặc nước, sặc nước thôi. Khụ khụ! Không có gì không có gì.”
Quay trở lại với hai cô dâu chú rể, bây giờ mắt của Vương Đề Hiền đã mở to đến sắp sắp rơi ra ngoài hốc mắt luôn rồi.
Anh nhìn cô khúc khích cười vui vẻ.
“Không từ chối:3”
Nhà linh mục đó đã há miệng to đến mức suýt trễ cả quai hàm, vội vã điều chỉnh lại cơ mặt rồi gấp gáp hô lên.
“Bây, khụ, bây giờ, chú rể đã có thể hôn cô dâu!”
Vương Đề Hiền vội điều chỉnh lại tâm tình, cong lên khuôn miệng suýt nữa đã méo xệch cả đi.
Dường như anh đã chờ câu nói ấy từ lâu lắm rồi, mặc kệ ở xung quanh có người nhìn hay không, anh đã vươn tay nâng lấy khuôn mặt cô.
Nhìn đôi mi cô nhắm lại chờ đợi anh, Vương Đề Hiền càng như được cổ vũ, anh hạ đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Cả bên dưới khán đầu đều ồ lên thích thú, Vương Nhã Nhã che miệng xúc động, nắm lấy vai của người ngồi bên cạnh lắc lắc.
“Aaaaaaaa! Cục cưng nhà em đã có được một đám cưới trọn vẹn rùi!!!”
Người đàn ông được cô nắm vai phì cười, nhẹ nhàng vươn tay, vỗ vỗ lên lưng Vương Nhã Nhã.
“Vậy lát nữa chúng ta cùng chúc mừng họ nhé.”
Vương Nhã Nhã mỉm cười, tựa đầu lên vai của người đàn ông ấy.
Anh ta không phải ai khác mà chính là người mà Vương Nhã Nhã đã theo đuổi tới tận bãi đỗ xe khi đó. Vừa chính là kẻ ngày xưa đã được Vương Thì Vinh thuê để cưỡng gian Vương Nhã Nhã.
Ngoài ra, hiện tại họ còn đang là vợ chồng, nhưng không công khai.
Tên anh ta là Tống Tận Thỉnh, lúc đầu, anh ta là một kẻ chẳng ra gì, chỉ lang thang khắp những con ngõ, đầu đường xó chợ, sống vật vờ.
Nhưng sau cái đêm cướp đi trinh trắng của Vương Nhã Nhã, Tống Tận Thỉnh chợt nhận ra mình không thể nào quên được Cô, không thể nào quên được hương vị ngày hôm đó.
Tống Tận Thỉnh đuổi theo Vương Nhã Nhã sang tận cả nước ngoài, đổi tính cũ, quyết chí trở thành một con người đàng hoàng hơn.
Anh ta cùng Cô trải qua những ngày tháng khó khăn, cùng nhau lập nên công ty giải trí bậc nhất Trung Hoa.
Mãi về sau Tống Tận Thỉnh mới có thể chinh phục được tình yêu của Vương Nhã Nhã, trở thành vợ chồng của nhau.
Vương Nhã Nhã đã từng nói không thích kết hôn. Cưới Tống Tận Thỉnh xong thì mọi công việc trong nhà đều do một tay anh ta làm hết, cưng Cô như cưng trứng. Vương Nhã Nhã chỉ việc ngồi chờ cơm.
Nhàn chết đi được. Không thích cái kiểu nhàn rảnh thế này đâu.
Tống Tận Thỉnh đang chìa vai để cho Vương Nhã Nhã dựa vào, đột ngột, từ bên dưới cánh tay của anh ta nhói nhói phát đau.
“Đồ đáng ghét. Tại sao lúc ấy lại nhẫn tâm bỏ đi, để mặc người ta lại một mình bơ vơ. Ném cho mỗi cái chìa khóa rồi ngoảnh đít rời đi.”
Tống Tận Thỉnh lập tức cứng đờ, trên trán toát mồ hôi lạnh.
“Chẳng phải em nói ngoài đường chúng ta phải diễn như những người không quen biết sao? Anh chỉ là sợ lỡ để bị phát hiện, em sẽ cảm thấy phiền phức.”
“Nhưng như thế là quá quá đáng rồi! Có phải là anh đã hết yêu tôi rồi đúng không?! Li hôn đi!”
“Ối! Vợ ơi đừng mà! Anh xin lỗi! Anh xin lỗi! Anh xin lỗiiiiiiiii!” TvT
Vương Nhã Nhã tức giận vặn má của Tống Tận Thỉnh, Tống Tận Thỉnh đau đến chảy cả nước mắt, thống khổ xin lỗi Cô.
Tống Tuệ Nhi – cô con gái năm nay đã lên cấp hai của hai người ngồi bên cạnh hai vị phụ huynh đang nhốn nháo cũng chẳng có bất cứ biểu cảm sắc thái nào cả.
Nhìn nhiều, quen rồi.
Sau nụ hôn dịu dàng trao nhau, Hiểu Phù xoay lưng lại với mọi người ở bên dưới khán đài, nhắm mắt rồi vung tay, tung bó hoa cưới về phía của mọi người.
Những cô gái hào hứng thi nhau đứng lên để tranh lấy bó hoa tươi, bất chợt từ đâu hiện ra hai con mắt sáng loá như hai ánh đèn pha ô tô, tiếp đó là một cái bóng đỏ phóng lên không trung như một tia chớp, nhảy lên giành lấy bó hoa rồi đáp xuống mặt đất.
Trước hàng bao con mắt mở to sững sờ của mọi người, Vương Nhã Nhã cười lên khoái trí, vừa vẫy vẫy bó hoa về phía của Tống Tận Thỉnh.
“Em bắt được hoa rồi! Hay là chúng ta cũng tổ chức thêm một đám cưới nữa đi…!”
Lời còn chưa hết, Vương Nhã Nhã đã thấy Tống Tận Thỉnh lao đầu vượt qua những bức tường rào của đám cưới mà bỏ chạy ra bãi đỗ xe.
Anh ta nhớ về kỉ niệm ngày cưới đầu tiên ác mộng của hai người, chỉ sợ thoát không kịp.
Vương Nhã Nhã vẫn còn đang giữ nguyên trên môi một nụ cười, cùng với mọi người ngoái hết đầu sang nhìn một chiếc xe con hớt hải rời khỏi đám cưới.
“Ồ…”
– HẾT –