Mục lục
Chiến Thần Hắc Ám - Xa Tiễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có người bảo rằng, ai có thể cưới Thiều Gia Nguyệt về, vậy thì nửa đời sau, hay thậm chí là kiếp sau sẽ không phải lo nghĩ nữa.

Chỉ tiếc rằng, cho tới nay thì vẫn chưa ai là có thể đạt được điều này cả.

Quá khứ không có, hiện tại không có, tương lai cũng sẽ không, à, thật ra vẫn còn một người đàn ông đã có thể tiếp cận được Thiều Gia Nguyệt, nhưng người đó lại bỏ trốn đi mất.

Quán rượu trên tầng cao nhất của tập đoàn Thiều Thị lại chỉ như một sạp hàng be bé đối với cô ta, Thiều Gia Nguyệt dựa vào lan can, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ hảo hạng, nương theo cái lạnh đêm khuya mà thưởng thức cảnh đêm tại thành phố Minh Châu.

Cảnh đêm tại thành phố Minh Châu vô cùng lộng lẫy và sáng lạn, nhưng ánh mắt của cô ta lại thoáng chút buồn phiền, vô hồn.

Nhìn được một lúc, Thiều Gia Nguyệt cảm thấy có chút nhàm chán, đang tính rời đi thì bỗng nhiên phát hiện trước mặt mình là một người đàn ông.

Gương mặt hoàn hảo, gia thế lại hiển hách, khiến cho anh ta và cô trông rất giống với một cặp tiên đồng ngọc nữ, duyên trời tác hợp.

Nhìn người đàn ông này, Thiều Gia Nguyệt khẽ cười.

Nụ cười xinh đẹp như thế, nhưng khi ở dưới ánh trăng thì lại trông ảm đạm vô cùng.

“Sao anh lại tới đây?”

“Tới gặp cô.” Người đàn ông khẽ mỉm cười, lên tiếng trả lời.

“Chỉ với một mình tôi thì làm sao có thể khiến anh đi một đoạn đường thật xa từ Yến Lăng đến Minh Châu chứ.”

Dường như người đàn ông có chút bất lực, chỉ còn cách ăn ngay nói thật.

“Được rồi, tôi tới gặp em gái, tiện thể đến gặp cô được chưa.”

“Nhìn đi, tôi vĩnh viễn luôn là người chỉ cần thuận mồm thôi thì đều sẽ được nhắc tới.”

Thiều Gia Nguyệt khẽ cười, nói.

“Mà tôi thấy, anh vừa mới xuống máy bay. Thế tại sao lại không đi gặp em gái trước đi, chạy đến đây tìm tôi làm gì?”

Trên khóe miệng của người đàn ông khẽ hiện lên một nụ cười khổ sở.

“Nó sẽ không muốn gặp tôi đâu, vậy thì tại sao tôi phải tự mình đi tìm nó chứ, tìm gặp cô còn có lý hơn.”

Thiều Gia Nguyệt khẽ nheo mắt lại.

“Nếu anh còn dám nói dối, tôi sẽ cho người ném anh từ chỗ này xuống dưới đấy.”

Người đàn ông không những không sợ hãi, ngược lại chỉ bình thản nhún vai một cái, rồi nói.

“Được rồi, đúng thật là tôi có việc nên mới đến tìm cô.”

Nói xong, biểu cảm của người đàn ông lập tức trở nên nghiêm túc, anh ta chậm rãi giơ hai ngón tay lên.

“Hai việc, tôi muốn cô lật đổ em gái tôi, tôi không quan tâm rằng cô sẽ dùng thủ đoạn gì, tốt nhất là phải khiến cho nó hoàn toàn không có cơ hội trở mình, còn tôi thì sẽ ở sau làm dự bị cho cô, cho dù là tài nguyên, hay nhân lực, tôi đều sẽ cho cô tất.”

Anh ta nói vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng, nhưng Thiều Gia Nguyệt lại nghe như là một trò đùa lớn, cô ta lập tức xì cười ra một tiếng.

“Anh đang nói giỡn với tôi sao?”

“Cô xem dáng vẻ của tôi giống nói giỡn lắm à?”

Thiều Gia Nguyệt khẽ lắc đầu.

“Có được không?”

“Ý của tôi là, tôi từ chối giúp anh.”

Nghe vậy, trên mặt người đàn ông lập tức biến sắc.

“Tại sao?”

“Bởi vì căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ này được.”

Vẻ tươi cười trên mặt Thiều Gia Nguyệt nhanh chóng biến đi, giọng điệu cô ta lập tức trở nên trịnh trọng.

“Từ đại học là tôi đã nhận thức được rồi, rằng tôi không hề có cơ hội chiến thắng cô ấy.”

Nếu những lời này bị lan ra bên ngoài, vậy thì chắc chắn sẽ gây ra một làn song tranh cãi rất lớn, người được mệnh danh là yêu nữ nhà họ Thiều, Thiều Gia Nguyệt lại chính miệng thừa nhận rằng kỹ năng của mình không bằng người khác sao?

Người đàn ông kia nhẹ lắc đầu.

“Chỉ là bối cảnh của nó tốt hơn cô thôi, nó có ba mẹ đối xử vô cùng tốt, mà bây giờ em gái tôi đang trắng tay, nếu như muốn đánh thắng nó, vậy thì cũng dễ như trở bàn tay ấy mà!”

“…”

Lời nói của người đàn ông khiến cho Thiều Gia Nguyệt lập tức trở nên thâm trầm.

Thật lâu sau, cô ta mới khẽ lắc đầu, phủ định lại lời của người đàn ông, nói.

“Anh không hiểu cô ấy nên mới nói vậy thôi, đừng định nghĩa về cô ấy như vậy.”

Lời này vừa nói ra xong, như thể vừa chịu một đả kích gì đấy rất lớn, mặt của người đàn ông lập tức biến sắc.

“Tôi là anh trai của nó, tôi không hiểu nó thì còn ai hiểu được đây?”

“Từ nhỏ đến lớn, hai người gặp qua mấy lần, nói được mấy câu với nhau? Thế anh có biết làm cách nào mà cô ấy lại đến được đây không?”

Ánh mắt Thiều Gia Nguyệt trở nên sắc bén, cô ta lập tức tuôn ra một tràng.

“Chỉ có mỗi tôi là hiểu cô ấy nhất thôi! Người khác nghỉ ngơi, cô ấy học tập, người khác yêu đương, cô ấy học tập, người khác ăn cơm ngủ nghỉ, cô ấy vẫn vùi đầu vào học tập, cô ấy như bọt biển vậy, không ngừng tiếp thu hết tất cả các phương diện tri thức, cho nên cho dù có thế nào đi chăng nữa thì cô ấy đều sẽ hơn tôi một bậc.”

“Ngay cả khi thành lập công ty, cô ấy cũng không tiêu một xu của nhà họ Liễu, toàn bộ đều là do cô ấy dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, còn tôi thì sao? Rốt cuộc vẫn phải mượn tiền trong nhà nên mới có thể trở thành yêu nữ được mọi người kính sợ như bây giờ đấy!”

Nét mặt của người đàn ông đã sớm trở nên vô cùng khó coi, nhưng anh ta vẫn cố chấp nói.

“Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại, không thể đánh đồng được”

Thiều Gia Nguyệt im lặng rất lâu, lúc này cô ta mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông nói.

“Anh là anh trai của cô ấy, thế tại sao lại muốn hại em gái mình như vậy chứ?”

Những lời này, triệt để khiến cho anh ta rơi vào im lặng.

Nét mặt lúc sáng lúc tối, khi thì xanh mét, khi thì không đành lòng, cuối cùng là tràn đầy bất lực.

“Vì để cho nó về nhà.”

“Chỉ có khiến cho nó thất bại đến mức thân bại danh liệt thì nó mới dám trốn về nhà, nhìn chung toàn bộ Minh Châu, người có thể khiến cho nó rơi vào bước đường này cũng chỉ có mỗi mình cô mà thôi!”

“Đây là chủ ý của ai?”

Người đàn ông cắn răng đáp.

“Là chủ ý của tôi.”

Thiều Gia Nguyệt sâu xa nhìn anh ta một cái, rồi nói.

“Cô ấy sẽ hận anh cả đời.”

Vẻ mặt của người đàn ông có chút rung động, nhưng trong lòng vẫn trước sau như một, anh ta nói.

“Mặc kệ, có thể khiến cho nó về nhà thì sao cũng được.”

Thiều Gia Nguyệt khẽ thở dài một hơi, cô ta nói.

“Được rồi, tôi sẽ giúp anh, còn chuyện thứ hai thì sao?”

Nghe vậy, tất cả những tình cảm chân thành trên mặt người đàn ông lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ tươi cười, anh ta nói.

“Chuyện thứ hai sao, đương nhiên là vì cô mà đến rồi, chẳng phải cô cũng biết là tôi đang theo đuổi cô sao, lần này tôi tới đây, là để xin bố vợ cầu hôn cô, cầu hôn xong tôi sẽ đi…”

“Bây giờ anh có thể đi được rồi đấy, tôi giúp anh mua vé máy bay.”

Thiều Gia Nguyệt vô cảm nói, nói xong còn lấy điện thoại ra.

Thấy thế, người đàn ông vội vàng nói.

“Đừng mà, sao có thể từ chối như vậy chứ, tôi sẽ không chịu nổi đả kích này đâu, sao cô lại nhẫn tâm thế?”

Dừng một chút, như là nhớ tới gì đó, người đàn ông sâu xa nhìn cô ta một cái rồi nói.

“Cô sẽ không giữ canh cánh trong lòng chuyện tên nhóc kia trốn khỏi hôn lễ vào năm năm trước đâu nhỉ?”

“Anh ta có cái gì tốt đâu, xuất thân thì hèn mọn, lại còn không phải người tốt nữa, sao có thể xứng với cô…”

Nói được một nửa, người đàn ông không nói nữa, bởi vì anh ta phát hiện thấy không biết từ khi nào ánh mắt của Thiều Gia Nguyệt đã trở nên vô cùng lạnh lẽo, trông giống hệt như một con rắn độc nấp trong hang động có thể tùy thời mà lao ra tấn công người khác vậy, tràn ngập sát ý.

“Liễu Bá Lai, anh không cảm thấy anh nói nhiều lắm sao?”

Liễu Bá Lai khẽ rụt cổ lại, lập tức ngậm miệng, mặt xám xịt mà rời đi.

Hai việc, Thiều Gia Nguyệt chấp nhận một việc, từ chối một việc, kết quả không quá tệ, nhưng cũng không tính là quá tốt.

Lúc này, một người đàn ông khẽ đi ngang qua Liễu Bá Lai, cả hai đều âm thầm liếc nhìn lẫn nhau, nhưng rất nhanh đã tách nhau ra.

Thiều Nghiêm hậm hực đi đến trước mặt Thiều Gia Nguyệt, hỏi.

“Chị họ, có khách tới à?”

“Cậu gọi tôi là gì cơ?”

Vẻ lạnh lẽo trên mặt Thiều Gia Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, lông mày mảnh khảnh khẽ nhíu lại, cô ta lạnh lùng liếc Thiều Nghiêm một cái.

Thiều Nghiêm im lặng như ve sầu mùa đông, sau đó nhanh chóng chép miệng, nói vội đến mức đầu lưỡi như muốn thắt lại.

“Thiều… Chủ tịch Thiều.”

Nét mặt Thiều Gia Nguyệt khôi phục lại như bình thường, bình đạm lên tiếng. “Chuyện gì.”

Thấy Thiều Gia Nguyệt bình thường trở lại rồi, lúc này Thiều Nghiêm mới nhẹ thở hắt ra một hơi, làm thư ký của Thiều Gia Nguyệt thật sự khiến anh ta vô cùng đau lòng.

“Chủ tịch Thiều, tin tức mới vừa được truyền đến, nói anh Hải Hà bị Huỳnh Nhân đánh cho… Hủy dung.”

Nghe thấy tin tức này, Thiều Gia Nguyệt nhẹ nhàng đáp lời rồi dừng lại hẳn.

Thiều Nghiêm không khỏi thốt lên.

“Anh Hải Hà bị hủy dung, không phải ngài nên đi xem một chút sao?”

“Không cần đi, còn chuyện gì khác nữa không?” Thiều Gia Nguyệt nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Thiều Nghiêm không khỏi rùng mình, ngay cả anh trai mình xảy ra chuyện mà cũng không đi, người phụ nữ này, thật bạc tình bạc nghĩa.

“Còn nữa, ngày mai tập đoàn Lệ Tinh và nhà họ Liễu sẽ hợp tác tổ chức một buổi yến tiệc tối, những nhà tài trợ đều sẽ đi hết, trước mắt, đã có mười công ty tài trợ hạng mục này rồi.”

Sau khi Thiều Nghiêm lắc mình biến hóa thành thư ký của Thiều Gia Nguyệt xong, nhiệm vụ của anh ta đối với Huỳnh Nhân chỉ có một, đó chính là tìm hiểu nhà họ Liễu và tin tức của Huỳnh Nhân, cũng coi như anh ta chính là người nằm vùng theo dõi Huỳnh Nhân.

Hiện tại anh ta, hiển nhiên đã trở thành gián điệp hai mặt.

“Phải không…”

Thiều Gia Nguyệt im lặng một lúc lâu sau, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nói. “Ngày mai, cậu lấy danh nghĩa tập đoàn Thiều Thị của tôi, đi tài trợ tám ngàn vạn đi.”

Thiều Nghiêm còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, hai mắt anh ta lập tức trợn tròn.

“Chị họ, chị có nói sai gì không đấy”

Lúc này Thiều Gia Nguyệt cũng mặc kệ xưng hô của Thiều Nghiêm, cô ta chỉ lạnh nhạt cười nói.

“Cậu cứ dựa theo lời tôi nói mà làm.”

“Nhưng…”

Thiều Nghiêm vẫn không đoán được rằng rốt cuộc Thiều Gia Nguyệt muốn làm gì, nghĩ mãi không ra, nên anh ta cũng không nghĩ nữa.

Nếu trong đầu Thiều Gia Nguyệt suy nghĩ cái gì mà vẫn bị người ta đoán được thì sao có thể là Thiều Gia Nguyệt chứ?

Thiều Gia Nguyệt đi xuống tập đoàn Thiều Thị, ngay lập tức có một chiếc dài hơn bản Lincoln dừng lại ở trước mặt cô ta.

“Cô chủ.”

Một quản gia trông khá lớn tuổi cung kính mà mở cửa xe ra cho cô ta.

Thiều Gia Nguyệt vui vẻ gật đầu, từ giọng điệu cho đến cử chỉ, tất cả đều cực kỳ giống với một cô chủ nhà giàu ưu nhã.

Chỉ là, đôi mắt của cô ta lại trở về thành màu xám trắng giống như dáng vẻ mất đi hứng thú với mọi thứ của trước kia.

Nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần, cùng với khối tài sản có thể sánh ngang với cả mộ quốc gia, lại thêm đầu óc với chỉ số thông minh cao ngất ngưỡng, cuộc sống của Thiều Gia Nguyệt, vốn đã không còn gì đáng nói nữa rồi.

Thậm chí, có đôi khi cô ta còn tự hỏi rằng: Bản thân mình tồn tại có ý nghĩa gì? Rốt cuộc chính mình đang muốn làm gì?

Hai vấn đề này không hề có câu trả lời, hoặc cũng có thể nói, cô ta đang trên đường tìm kiếm câu trả lời.

Vốn dĩ cô ta vẫn đang tìm kiếm đáp án của hai vấn đề này, cho đến khi biết tin người đàn ông đào hôn năm năm trước đã trở về rồi, lúc này trong lòng cô ta mới khẽ dâng lên một tia hứng thú.

Đây là trò chơi mèo vờn chuột.

Có thể một bên là mèo, một bên là chuột.

Cũng có thể…

Cả hai bên đều là mèo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK