Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
Ngày hôm nay Huỳnh Nhân không đến tòa nhà Quốc Tế mà lại đi ra ngoài. Anh mặc một bộ âu phục màu trắng đắt tiền, dáng người thẳng tắp, thần thái trang nghiêm.
Lúc này Liễu Phi Tuyết đi đến.
“Có phải anh kết hôn đâu, mặc lễ phục thế làm gì?”
Huỳnh Nhân cười nói.
“Đây là lần đầu tiên đi cùng em tham dự một dịp long trọng đương nhiên phải ăn mặc chỉnh tề rồi.”
Dừng một chút rồi nói tiếp.
“Nếu như em thích, anh có thể chuẩn bị lại cho một một hôn lễ hoành tráng khác, dù sao cầu hôn lần trước cũng đã thất bại rồi.”
Mặt mũi Liễu Phi Tuyết đỏ ửng lên, lườm anh.
“Sao anh lại nói thế? Tổ chức lại đám cưới linh đình cái gì? Thế thì chẳng phải em thành ‘Phụ nữ tái hôn’ rồi sao?”
“Anh cũng thích thế.”
Ánh mắt Huỳnh Nhân dịu dàng nhìn Liễu Phi Tuyết.
Liễu Phi Tuyết không chống đỡ được đôi mắt bỏng rát như thế, không ngừng né tránh.
“Em đi làm trước đây, chiều tối em sẽ tan ca sớm, đến Giang Thành trước.” Huỳnh Nhân vui vẻ gật đầu.
Mười phút sau, Lưu An rất nhanh đã đến Tử Viên, đến nhà họ Liễu cùng Huỳnh Nhân.
Nhà họ Liễu lúc này vô cùng náo nhiệt, đông như trẩy hội, rất nhiều chiếc xe ô tô đắt tiền sang trọng dừng trước cổng.
Trong sân lớn nhà họ Liễu trải một tấm vải đỏ, hai cổng lớn đều treo đầy pháo. Nhà họ Liễu lúc này vô cùng náo nhiệt, đông như trẩy hội, rất nhiều chiếc xe ô tô đắt tiền sang trọng dừng trước cổng.
Một đốm lửa bùng lên, tiếng pháo đinh tai nhức óc nổ ra.
Trong sân rộn ràng đứng đông người, tất cả mọi người đều tò mò nhìn xung quanh chờ cô dâu Liễu Cảnh Nhiên đi ra.
Huỳnh Nhân và Lưu An cũng đến chỗ đám đông, lẳng lặng chờ đợi.
Trong lúc chờ đợi, Huỳnh Nhân bỗng quay đầu nhìn lại về phía Lưu An.
“Mọi thứ được sắp xếp xong chưa?”
“Ngài Huỳnh, đám người Mã Bách Điền, Thiên Việt Bân đã đến Giang Thành chờ.”
Lưu An cung kính gật đầu, trong đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Hôm nay, nhà họ Văn sẽ diệt vong.”
Đôi mắt Huỳnh Nhân cũng trở nên thâm thúy, anh đã cho Văn Duy Thần và nhà họ Văn một cơ hội, tiếc rằng bọn họ đã lựa chọn từ bỏ.
“Cô dâu đến.”
Ngay lúc này một giọng nói lớn vang lên từ phía nhà họ Liễu.
Liễu Cảnh Nhiên mặc một chiếc váy cưới màu đỏ, từ từ bước ra, mũ phượng khăn quàng vai, tóc dài búi cao, trang điểm tinh xảo.
Thế nhưng trên khuôn mặt Liễu Cảnh Nhiên không mảy may nhìn thấy chút niềm hạnh phúc kết hôn nào.
“Theo quy định mời anh em họ của cô dâu bế vào xe hoa.” Bà mối cao giọng nói.
Lập tức các khách mời nhìn nhau, ai là anh em họ của cô dâu đây?
Ngay lúc mọi người đang bàn tán, Huỳnh Nhân nhanh chân đi đến trước mặt Liễu Cảnh Nhiên.
Hai mắt Liễu Cảnh Nhiên thất thần bây giờ mới có tiêu cự, vui mừng nhìn Huỳnh Nhân.
Liên Thúy Na đứng một bên bĩu môi, mặc dù trong lòng không vui nhưng hôm nay là ngày cưới của Liễu Cảnh Nhiên, cũng không thể nói cái gì không tốt. “Đến đây.”
Huỳnh Nhân thờ ơ cười một tiếng rồi ôm Liễu Cảnh Nhiên kiểu công chúa.
Lúc này trên mặt Liễu Cảnh Nhiên mới giãn ra nụ cười, hai tay nghiêm túc vòng quanh ôm lấy cổ Huỳnh Nhân, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt như đao tước của Huỳnh Nhân.
Có thể được Huỳnh Nhân ôm như thế, dù chỉ là khoảng cách mấy chục bước ngắn ngủi nhưng Liễu Cảnh Nhiên cũng đã thỏa mãn.
Huỳnh Nhân rất nhanh đã bế Liễu Cảnh Nhiên lên xe, sau đó hướng mắt nhìn chiếc xe hoa đã đi xa.
Lúc này Liên Thúy Na đi đến cảnh giác nhìn anh.
“Đồ sao chổi, tôi cảnh cáo cậu, hôm nay là ngày cưới của Cảnh Nhiên, nếu cậu dám phá hư hôn lễ, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Hôm nay Liên Thúy Na ăn mặc vô cùng tỉ mỉ, không chỉ mặc bộ sườn xám màu đen còn thoa son đậm, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng mà lời nói và biểu cảm của bà lại cực kỳ cay nghiệt.
Huỳnh Nhân không nhìn bà ta, vốn dĩ không thèm quan tâm.
“Mày mày mày… Dám không nhìn tao.”
Mặt Liên Thúy Na đầy tức giận run run chỉ tay vào mặt Huỳnh Nhân.
Là Liễu Nham lôi bà ta đi thì đôi tai mới được yên tĩnh một chút.
Huỳnh Nhân leo lên trước Rolls-Royce của Lưu An, đi vào đường cao tốc, một tiếng sau đã đến Giang Thành.
Nhà họ Văn ở là Giang Chiết là gia đình hào môn bậc nhất, địa điểm cử hành lễ cưới vô cùng xa hoa giống như lễ cưới cung điện xa hoa, mỗi một viên gạch viên gạch men màu vàng kim, mỗi một nét điêu khắc trang trí đều thể hiện nên khí chất quý tộc.
Lúc tiệc rượu còn chưa bắt đầu từng chiếc bàn đỏ được sắp xếp ở đó đã ngồi chật người từ lâu.
Cuộc hôn nhân này liên quan đến hai thành phố Giang Thành và Minh Châu, có tác dụng xúc tiến kinh tế vô cùng to lớn, có ý nghĩa vô cùng to lớn, cho nên không chỉ các gia tộc lớn ở Giang Thành mà còn có một vài gia tộc ở Minh Châu, đồng thời cũng không thiếu những người thành công trong cuộc sống.
“Ngài Huỳnh, thế lực tầng trên của Giang Thành phân chia không đều, nhất là nhà họ Văn, nhà họ Mã, nhà họ Lục, nhà họ Hạ.”
Lưu An giới thiệu lần lượt thế lực ở Giang Thành. Đam Mỹ Sắc
Huỳnh Nhân khẽ gật đầu, Giang Thành là một tỉnh thành phố thuộc vùng Giang Chiết, phát triển mạnh hơn Minh Châu, cho nên thế lực, nội tình ở Giang Thành sâu hơn Minh Châu.
Đồng thời Giang Thành là nền kinh tế trọng điểm, mục tiêu kế tiếp của Tập đoàn Lệ Tinh chính là bước vào tỉnh thành.
Trừ một số thế lực ở Giang Thành, Huỳnh Nhân còn phát hiện một vài ‘người quen’.
Đổng Ý Hành, Đổng Ngọc Thụ của nhà họ Đổng, Thẩm Thanh Vân của nhà họ Thẩm, Thiều Nghiêm của nhà họ Thiều.
Bọn họ cũng nhìn thấy Huỳnh Nhân, phản ứng cũng không giống nhau.
Thiều Nghiêm có vẻ lo lắng, Thẩm Thanh Vân lại có vẻ suy nghĩ, còn Đổng Ý Hành trực tiếp đứng dậy, mặt mũi u ám đi về phía Huỳnh Nhân.
“Huỳnh Nhân, mày hại chết ông nội tao, dám không đi trốn mà còn xuất hiện ở đây?”
Tiếng quát trầm thấp gây chú ý có mọi người có mặt ở đó, không chỉ hấp dẫn thế lực ở Minh Châu mà còn gây kinh ngạc các thế lực hàng đầu ở Giang Thành.
Mặc dù nhà họ Văn có gửi thiệp mời cho Huỳnh Nhân nhũng lại không sắp xếp cho anh ngồi cùng bàn với nhà họ Liễu và nhà họ Liên, một mình một bàn, địa vị thấp đến đáng thương.
Nghe thấy giọng nói của Đổng Ý Hành, bọn người Liên Thúy Na, Liên Truyền Quốc cũng nhìn qua, nhếch mép cười khinh trên nỗi đau của người khác.
Bọn họ rất thích nhìn thấy Huỳnh Nhân bị nhà họ Đổng nhắm vào.
Bị nhiều người nhìn chăm chú nhưng Huỳnh Nhân vẫn bĩnh tĩnh không đổi, bỗng nhiên bật cười tinh nghịch.
“Ai giết Đổng Nam Lĩnh không phải mày là người biết rõ nhất sao?”
Những lời này vừa được nói ra, Đổng Ý Hành giật mình, quay đầu lại nhìn Đổng Ngọc Thụ, chỉ thấy Đổng Ngọc Thụ đang bận tán tỉnh hai mỹ nữ ở bên cạnh.
Thế là mọi nghi ngờ trong lòng bị quét sạch, một đứa suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm với diễn viên minh tinh, sao có thể làm lộ bí mật được?
Khoảnh khắc Đổng Ý Hành quay đầu, Đổng Ngọc Thụ lập tức trở nên sâu hẩm, thoáng qua một tia lạnh lùng.
“Mày đã không biết sợ chết còn dám ra đây, nếu đã vậy thì đánh gãy hai chân, quỳ gối mãi mãi trước linh đường tổ tiên chuộc tội.”
Đổng Ý Hành hét lớn một tiếng, bảo vệ lập tức vây quanh Huỳnh Nhân, anh ta không tin Huỳnh Nhân dám động thủ trong hôn lễ của nhà họ Văn.
Huỳnh Nhân nhìn Lưu An, Lưu An lập tức hiểu ý, lạnh lùng đi phía nhà nhà họ Đổng.
Đang định ra tay thì đột nhiên phía sau truyền đến một âm thanh dồn dập xé gió, hướng thẳng đến xương bả vai của Lưu An.
Sắc mặt Lưu An thay đổi, vội vàng nghiêng người né tránh.
Phốc phốc…
Phía sau trụ Bàn Long xuất hiện một lỗ nhỏ màu đen, nhìn kỹ hóa ra là hòn đá nhỏ tạo thành.
Lưu An biến sắc, chỉ có cường giả tuyệt thế mới có thể đạt được lực đạo như thế.
Cô quay đầu lại nhìn một lượt tất cả mọi người xung quanh muốn tìm ra kẻ ra tay.
“Thà phá trữ sách mười tòa miếu, không phá một đám cưới*, cô gái này trong hôn lễ của người ta còn muốn ra tay, không nên đâu?”
(*) Thà phá trữ sách mười tòa miếu, không phá một đám cưới: Đại ý là có hiểu biết thì không phá hỏng chuyện tốt của người khác.
Sau lưng lúc này vang lên một giọng nói du dương, chỉ thấy một người thiếu niên tay cầm quạt xếp chậm rãi bước ra.
Ánh mắt Lưu An hung dữ.
“Anh là kẻ tiểu nhân đánh lén tôi?”
Người thiếu niên mỉm cười.
“Rõ ràng tôi đã ngăn cản được tai họa đẫm máu, sau trong miệng cô lại trở thành kẻ tiểu nhân đánh lén rồi?”
Lưu An vốn không muốn nghe người thiếu niên giải thích, trực tiếp xông đến anh ta.
Huỳnh Nhân bỗng hét lớn.
“Từ đã.”
Lưu An lập tức dừng bước, mặt mũi hiện rõ không can tâm quay đầu lại. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Huỳnh Nhân, cô chỉ có thể trở lại sau lưng anh.
Những hào môn ở Giang Thành, Thẩm Thanh Vân, Thiều Nghiêm, Đổng Ngọc Thụ chăm chú nhìn xem cục diện, muốn biết Huỳnh Nhân sẽ phản ứng lại như thế nào.
Thấy Huỳnh Nhân đứng dậy, đôi mắt nghiêm túc nhìn người thiếu niên.
“Anh là ai?”
Người thiếu niên mỉm cười, lắc cổ tay, cánh quạt nhẹ nhàng lay động, báo danh tính.
“Đi không đổi tên, về không đổi họ, là Thanh Thi nhà họ Nhan.”