Mục lục
Chiến Thần Hắc Ám - Xa Tiễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘Vút, vút vút…’

Bóng đen giống như quái vật khổng lồ, bao trùm lấy Tiểu Như vẫn đang ngây dại.

Khoảng cách giữa hai người chỉ có năm mét.

Thậm chí Tiểu Như có thể cảm nhận được cơn cuồng phong như chiếc Hummer đang rít gào lao tới, thổi sát khuôn mặt.

Cô bé nhắm mắt lại theo bản năng.

Đột nhiên, mũi chân cô bé rời khỏi mặt đất, cả người như thể bay lên.

Tiểu Như bất giác mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một bờ vai dày rộng có lực, còn chính mình đang nằm trong một vòng tay ấm áp.

“Ba.”

Tiểu Như kích động kêu lên, ôm chặt lấy lồng ngực của Huỳnh Nhân.

Huỳnh Nhân cách không nhảy vọt, ôm lấy Tiểu Như xoay chuyển trong không trung, sau đó đáp xuống đất.

Cả quá trình chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, ngay cả Lưu An cũng lập tức thót tim.

‘Kít.’

Chiếc Hummer kia thắng gấp, bánh xe cọ xát mạnh với mặt đất, vẽ ra mấy dấu vết thật sâu, lúc này mới từ từ dừng lại.

Lúc này, một người thanh niên nhảy xuống xe, có ba tên vệ sĩ đi theo phía sau, hung hùng hổ hổ bước tới chỗ Huỳnh Nhân.

“Con cái nhà ai qua đường không mà không chịu nhìn thế hả, vội đi đầu thai hả?”

Tuy nhiên, Huỳnh Nhân không hề để ý tới anh ta, chỉ cực kỳ lo lắng kiểm tra Tiểu Như có bị thương hay không?

Tiểu Như gắng hết sức đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch gượng cười.

“Ba ơi, con không sao”

“Tiểu Như, xin lỗi con, vừa rồi ba nên qua đó.”

Nhìn thấy con gái bị dọa sợ, trong lòng Huỳnh Nhân vô cùng áy náy, anh giao cô bé cho Lưu An.

“Dẫn con bé đi mua chút đồ ăn.”

Lưu An biết Huỳnh Nhân muốn làm gì, mau chóng ôm Tiểu Như rời xa. Cảnh tượng tiếp theo không thích hợp để cho trẻ em nhìn thấy.

Ánh mắt nhìn theo Tiểu Như dần rời xa, biểu cảm trên khuôn mặt Huỳnh Nhân dần biến mất, mà thay vào đó là một sát ý âm trầm đến tột độ. Anh chậm rãi đi tới chỗ người thanh niên vừa nãy.

“Tao hỏi mày đấy, đứa trẻ vừa rồi là con mày hả?”

Người thanh niên còn không biết ngày chết của mình sắp tới, vẫn ngông nghênh chửi mắng.

“Tao đã bấm còi rồi, mà nó vẫn làm như không nhìn thấy chạy qua, bị đâm chết cũng đáng đời.”

‘Bộp.’

Giọng nói bỗng nhiên dừng lại, Huỳnh Nhân nện một đấm lên mặt anh ta.

Huỳnh Nhân dồn hết lửa giận vào một đấm này, khuôn mặt của người thanh niên máu me be bét, tiếng sống mũi bị gãy vang lên.

Cơ thể anh ta cũng văng ra xa như diều đứt dây.

“Cậu chủ.”

Ba tên vệ sĩ thấy vậy, vội vàng chạy tới bên cạnh người thanh niên, đỡ anh ta dậy.

Anh ta đau đến mức che mũi, chật vật bò dậy khỏi mặt đất.

“Nó lại dám đánh tao, chúng mày còn ngây ra đó làm gì, tất cả lên hết cho tao.”

Ánh mắt của ba tên vệ sĩ lập tức trở nên lạnh lẽo, xông tới chỗ Huỳnh Nhân với tư thế bao vây bọc đánh.

Chỉ thấy Huỳnh Nhân đứng thẳng người, dẫm mạnh một chân xuống đất.

‘Ầm.’

Đường cái trải nhựa lập tức rạn nứt, sụp xuống.

“Tao chỉ muốn lấy mạng anh ta, ai dám tiến lên thì cùng chết với nó.”

Giọng nói lạnh nhạt vang vọng, thế nhưng ba tên vệ sĩ không một ai dám tiến lên trước.

“Mày, mày…”

Người thanh niên khiếp sợ mở to mắt, không nghĩ tới người đàn ông này lại có sức mạnh nhường này.

Nhưng anh ta có chỗ dựa nên không sợ hãi nói.

“Mày biết tao là ai không? Tao là Tôn Minh Đào, là người của nhà họ Tôn đấy.”

“Ồ?”

Nghe thấy mấy chữ này, Huỳnh Nhân cũng chỉ mỉm cười rạng rỡ.

“Tôn Tuyết và Tôn Du Phong có quan hệ gì với mày?”

Mấy ngày trước, trong bữa tiệc của nhà họ Thiều, anh chưa từng gặp người này trong số các thành viên của nhà họ Tôn.

Tôn Minh Đào sững sờ một lát, liếc nhìn Huỳnh Nhân nhiều hơn mấy cái. Không nghĩ tới, anh lại quen biết ba và chị gái mình, lẽ nào là người quen của ba và chị ư?

Vì thế anh ta nói.

“Mày đừng tưởng quen biết với ba và chị gái tao thì có thể không sao. Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Mày đánh tao như thế nào thì tao cũng phải trả lại như thế.”

Nụ cười trên gương mặt Huỳnh Nhân càng đậm hơn.

“Vốn tao cũng khinh thường đối phó với gia tộc hạng hai như nhà họ Tôn chúng mày. Nhưng chúng mày lại cố tình có mắt như mù, nhất định phải chọc giận tao.”

“Mặt của chị gái mày đã bị hỏng rồi, đây chỉ là một lời cảnh cáo. Còn về phần mày, đâm tao cũng được, nhưng mày lại suýt chút nữa đụng đến con gái tao. Hôm nay dù ông trời có đến thì cũng không cứu được mày đâu.”

“Gì cơ? Chính mày hủy hoại mặt chị tao?”

Nghe Huỳnh Nhân nói xong, cả người Tôn Minh Đào run lên dữ dội, nhìn anh với ánh mắt hoảng sợ.

Anh ta đã nhìn thấy gương mặt kia của Tôn Tuyết, máu tươi đầm đìa. Vết thương chằng chịt trên mặt, thậm chí những đường nét đều trở nên mơ hồ. Đến tận bây giờ vẫn còn đang cứu chữa trong bệnh viện. Anh ta không nghĩ tới, người trước mắt này lại chính là đầu sỏ gây tội.

Huỳnh Nhân lạnh lùng nhìn anh ta, ánh mắt như đang xem một xác chết không còn sức sống. Sau đó, anh chậm rãi sải bước đi tới chỗ người nọ.

Tôn Minh Đào bị dọa giật mình, đột nhiên tức giận hét lên với ba tên vệ sĩ: “Chúng mày mau xông lên.”

Ba tên vệ sĩ căng da đầu xông về phía Huỳnh Nhân. Anh tung một cú đá thật mạnh, lập tức hất văng tên vệ sĩ tiến lên đầu tiên ra năm sáu mét.

Cùng lúc đó, anh bất ngờ duỗi tay ra, túm lấy cổ tên vệ sĩ thứ hai, nhấc cả người gã ta lên cao rồi ném lên người tên còn lại.

Chỉ mới một hiệp, mà tất cả vệ sĩ của Tôn Minh Đào đều bị hạ gục. Anh ta lập tức không dám tin mở to mắt.

Tuy nhiên, Huỳnh Nhân lại không tiếp tục bước tới, mà nhìn chằm chằm anh ta rồi nói.

“Mày nói rất đúng, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.”

Nói xong, Huỳnh Nhân xoay người ngồi lên chiếc Magotan, chậm rãi khởi động xe.

‘Brừm brừm.’

Bốn bánh xe nhanh chóng xoay tròn, cọ xát lên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai. Nhìn từ tốc độ vận chuyển của động cơ, anh đã dẫm chân ga hết cỡ, tốc độ vượt quá 200 km/h.

Nhưng xe vẫn đứng nguyên tại chỗ, chẳng qua thân xe rung lên dữ dội, như thể một quả bom C4 sắp kích nổ.

Huỳnh Nhân ngồi trên vị trí ghế lái, hai tay nắm chặt vô lăng, nhìn Tôn Minh Đào với ánh mắt lạnh lùng.

Nhìn thân xe rung lên, dường như Tôn Minh Đào cũng đã hiểu ra gì đó, con ngươi co rút, sợ hãi hét chói tai.

“Mày, mày muốn làm gì… Đây là nhà trẻ đấy.”

Mà sự ầm ĩ nơi này cũng thu hút rất nhiều phụ huynh đang đón con ở cổng nhà trẻ. Ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía chiếc xe Magotan cũng như Huỳnh Nhân đang ngồi trong xe.

Huỳnh Nhân cười chế giễu một tiếng.

“Mày cũng biết nơi này là nhà trẻ à? Sao vừa rồi mày muốn lái xe đụng vào con gái tao lại không nhớ đây là nhà trẻ thế?”

Cùng với giọng nói lạnh lùng đến tột cùng, Huỳnh Nhân đột ngột thả phanh xe ra.

Chiếc xe giống như tia chớp, bởi vì vừa nãy anh vẫn luôn gạt phanh tay, cho nên lực cản trở của bánh xe càng lớn. Bây giờ phanh tay đã được kéo xuống, chiếc xe đã không còn bất cứ trở ngại nào, bốn bánh chuyển động cực nhanh, thậm chí còn cọ ra tia lửa bắt mắt.

Những người xem xung quanh cũng không khỏi che miệng lại, như thể đã đoán được tai nạn xe sắp xảy ra.

“Cứu tôi với.”

Tôn Minh Đào co rụt con ngươi, không hề nghĩ ngợi, dùng cả chân tay ra sức bò trên đất như chó.

Nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn bị rút ngắn trong nháy mắt.

Huỳnh Nhân lái chiếc Magotan, tốc độ xe bay vọt lên hơn 200 km/h, phản chiếu rõ ràng trong mắt Tôn Minh Đào.

Bốn chiếc bánh xe lớn như lưỡi hái lấy mạng, tuyên án tử hình với anh ta.

Cả người Tôn Minh Đào nằm trên đất, ôm chặt lấy đầu mình, co rúm người người lại.

Cơ thể Tôn Minh Đào run bần bật, giây phút này, rất nhiều suy nghĩ chợt thoáng hiện trong đầu. Anh ta là cậu cả của nhà họ Tôn, tiền tiêu không hết, anh ta còn chưa lấy vợ sinh con hay kế thừa nhà họ…

Nhưng một lúc lâu sau, cơn đau dữ dội như trong tưởng tượng lại không rơi xuống đầu mình. Tôn Minh Đào không nhịn được mở mắt ra.

Tuy nhiên, khoảnh khắc anh ta mở mắt ra, lập tức nhìn thấy cảnh tượng cả đời này không thể xóa bỏ. Bánh xe cực lớn đã dừng ở vị trí cách mình chưa đầy một cm. Nếu nó lại tiến thêm một chút thì có thể nghiền nát đầu anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK