Suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu, Người Dơi đứng yên như hóa đá, không nhúc nhích.
Không phải gã không muốn nhúc nhích, mà là không thể nhúc nhích.
Như có một ma thuật nào đó khiến huyệt thái dương trái của gã xuất hiện một lỗ nhỏ rỉ máu.
Sau đó, lỗ máu càng lúc càng to ra, máu tươi phun ra ào ạt như dòng suối.
Gã ngây ngốc nhìn Huỳnh Nhân đang đứng trước mặt, ánh mắt mang theo nỗi hoảng sợ lẫn không cam lòng.
Huỳnh Nhân khẽ nhếch mép, lạnh lùng nhìn Người Dơi nói.
“Con gái của tôi đang ở trong tay anh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị anh giết chết. Tôi làm sao có thể không có dự phòng được?”
Dự phòng này chính là Lưu An
Huỳnh Nhân và Lưu An cùng nhau lên núi Hổ Quy, nhưng cuối cùng khi đến đỉnh núi chỉ còn một mình Huỳnh Nhân.
Còn Lưu An đâu?
Cô ta đã làm theo lời Huỳnh Nhân, dùng tốc độ nhanh nhất vòng đến đầu kia của vách núi để mai phục sẵn.
Cô ta đeo trên lưng một khẩu súng bắn tỉa 98K sản xuất đặc biệt và một ống ngắm gấp tám lần. Cô ta nằm trên một tảng đá trơn nhẵn, từ đầu đã nhắm sẵn nòng súng vào đầu của Người Dơi.
Trước khi Lưu An ‘rửa tay gác kiếm’, vốn là nữ sát thủ khắp thế giới ai nghe đến tên cũng sợ chết khiếp. Mấy chuyện bắn tỉa tầm thường này không đáng nhắc tới.
Kết quả cuối cùng, cũng là một viên đạn xuyên thẳng qua đầu của Người Dơi.
Máu chảy càng lúc càng nhiều, đồng tử của Người Dơi giãn ra, ‘bịch’ một tiếng, gục xuống đất nhưng vẫn chưa chết.
Vào những giây cuối cùng của cuộc đời, Người Dơi đột nhiên dùng sức ném Tiểu Như trên tay xuống vách núi.
Gã có thể chết, nhưng trước khi chết, gã nhất định phải giết chết Tiểu Như.
Tuy nhiên, ngay khi gã ném Tiểu Như xuống vách núi, một bóng đen cũng không hề do dự mà nhảy xuống theo.
Ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt cương nghị.
Vào khoảnh khắc Người Dơi trúng đạn, Huỳnh Nhân đã đoán được hành động tiếp theo của anh ta, nên đã nhảy xuống.
“Thiếu chủ.”
Ở bên kia vách núi, Lưu An vội vàng buông khẩu súng bắn tỉa trên tay, hét lên trong tuyệt vọng.
Nhìn thấy cảnh này, Người Dơi cũng cho rằng rằng Huỳnh Nhân chắc chắn sẽ chết, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Bang…
Nhưng chỉ vài giây sau khi anh ta chết, một bàn tay đã nắm chặt lấy thành đá của vách núi.
Một tay Huỳnh Nhân bám lên rìa vách núi, tay kia ôm lấy Tiểu Như đang ngủ say vào lòng. Đặt toàn bộ trọng lượng của cả hai lên tay trái.
Lúc sau, dồn hết sức lên tay trái rồi nhún người nhảy lên khỏi vách núi.
Vừa nhảy lên vách núi, Huỳnh Nhân nằm trên mặt đất thở dốc, nhưng nhìn thấy Tiểu Như vẫn đang ngủ say trong lòng, gương mặt sắc bén như dao hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm.
Lưu An ở vách núi bên kia nhìn thấy thế cũng vui mừng đến bật khóc. Cả người nhẹ hẫng ngồi phịch xuống đất.
Khoảnh khắc Thiếu chủ rơi xuống vách núi vừa rồi thật sự đã rút sạch toàn bộ sức lực trong người cô ta.
May mà cha con đều bình an.
Lưu An quay trở lại bên cạnh Huỳnh Nhân. Lúc này anh đã hồi phục sức lực, nhìn xác của Người Dơi, ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo.
“Tôi muốn xem dưới lớp mặt nạ này là khuôn mặt như thế nào.”
Nói xong, Huỳnh Nhân bước đến bên cạnh xác của Người Dơi, cởi bỏ mặt nạ trên mặt anh ta xuống.
Mặt nạ vừa rơi ra, Huỳnh Nhân lập tức biến sắc, ánh mắt lại trở nên nặng nề: “Là anh ta……”
Dưới lớp mặt nạ là một gương mặt chằng chịt sẹo, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra đường nét khuôn mặt.
Vào ngày cưới của Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết từng có một chuẩn úy tên là Phạm Gia đã ra mặt cho Thiều Hải Hà. Về sau đã bị Lý Thiết tước quân hàm, đuổi ra khỏi quân đội.
Sau đó thật lâu cũng không gặp lại gã. Dần dần Huỳnh Nhân cũng quên mất con người này, thật không ngờ gã lại chính là Người Dơi.
“Anh ta chính là Người Dơi? Người đã quay đoạn phim năm năm trước?”
Ánh mắt Huỳnh Nhân lóe lên, lẩm bẩm một mình.
Ngay sau đó, anh đã phủ nhận phỏng đoán này.
Gã chỉ là một người bình thường, sao có thể là thành viên của tổ chức Võng Lượng?
“Thiếu chủ, anh xem này.”
Lưu An đột nhiên trừng mắt, tay thô bạo xé rách quần áo trên người Tiết Cương.
Đập vào mắt là một con dơi cực to, đen nhánh.
Phần thịt trên ngực gã bị đen một mảng, không khó để suy đoán rằng có người đã cố tình dùng mỏ hàn nung nóng ấn lên.
Huỳnh Nhân khẽ nheo mắt lại, một tia nguy hiểm xẹt qua.
“Thiếu chủ, xem ra hình con dơi này chính là một ký hiệu của tổ chức Võng Lượng.” Lưu An trầm giọng.
Huỳnh Nhân gật đầu, không nói gì.
Anh đã từng giao đấu vài lần với sát thủ của Võng Lượng. Trên người của tất cả sát thủ Võng Lượng đều có ký hiệu.
Có điều là, mấy năm trước ký hiệu trên người sát thủ đều là bò cạp, còn lần này lại là dơi.
“Xem ra Võng Lượng rất thích dùng ‘Ngũ Độc’ làm ký hiệu.” Huỳnh Nhân lẩm bẩm.
Nhưng dù trên người Phạm Gia có dấu hiệu hình dơi và mang mặt nạ con dơi, Huỳnh Nhân vẫn không nghĩ rằng Phạm Gia có liên quan đến tổ chức Võng Lượng.
Từ những lời nói vừa rồi của Phạm Gia cho thấy gã đã không may bị tổ chức Võng Lượng bắt được. Hơn nữa còn bị tra tấn đến không ra hình người, cả mặt và thanh quản đều bị hủy hoại.
Sở dĩ đeo mặt nạ hình dơi chỉ để làm thế thân, khiến tầm nhìn bị lẫn lộn mà thôi.
“Thiếu chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Lưu An đứng dậy, hỏi.
“Đừng lo lắng. Mặc dù tôi vẫn chưa xác định được tổ chức Võng Lượng này rốt cuộc muốn giở trò gì, nhưng tôi có thể khẳng định người của chúng vẫn còn ở thành phố Minh Châu. Chỉ cần bọn chúng vẫn còn ở thành phố này thì tôi có cách lôi chúng ra.” Khi nói, mắt Huỳnh Nhân ánh lên một tia lạnh lùng.
Lưu An gật đầu, sau khi chôn xác Phạm Gia liền cùng Huỳnh Nhân biến mất.
Mười phút sau, Tiểu Như mơ màng tỉnh lại.
Cô nhóc này hoàn toàn không biết mình vừa bị bắt cóc, suýt nữa thì mất mạng. Cô bé dụi dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ.
“Mình đang ở đâu…”
Sau đó, cô bé lập tức nhìn thấy Huỳnh Nhân và Lưu An ở bên cạnh, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ kêu lên.
“Ba, còn có dì Lưu An nữa, sao hai người lại ở đây?”
Vẻ uy nghiêm trên mặt Huỳnh Nhân đã tan biến đâu mất, anh dịu dàng nhìn Tiểu Như cười.
“Tiểu Như chơi cả ngày mệt quá nên ngủ thiếp đi. Ba đến đón con về nhà.”
“Thật vậy sao?”
Tiểu Như không nghi ngờ gì, càng cười vui vẻ: “Vậy chúng ta cùng nhau về nhà đi.”
“Được.”
Huỳnh Nhân xoa đầu Tiểu Như, tảng đá nặng trong lòng cũng được thả xuống.
Núi Hố Quy lại trở về vẻ tĩnh lặng, tiếng cú kêu từng hồi trong đêm, như thể ma quỷ.
Sột soạt…
Rất lâu sau khi Huỳnh Nhân và Lưu An rời khỏi, một góc rừng cây rung lên rồi hiện ra một bóng đàn ông toàn thân mặc đồ đen.
Anh ta nhìn xác của Phạm Gia, ánh mắt lạnh lùng chẳng có chút xao động. Như thể lần thất bại này chẳng đáng là gì.
Ngay khi chuẩn bị rời đi, anh ta hơi ngẩng đầu lên như thể cảm nhận được điều gì đó.
Núi cao trăng tròn, phía trước xuất hiện một cô gái xinh đẹp mặc đồ da màu đen bó sát đang bước đến.
Tóc đen, mắt đen, cô nàng bình thản nhìn anh ta.
Người áo đen cau mày lại. Anh ta cảm nhận được luồng sát khí cực mạnh tỏa ra từ trên người của cô gái này
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cũng không nói nhiều lời, cùng lúc ra đòn.
Keng —-
Trên tay cả hai đều mang một thanh đao ngắn sắc bén, dưới ánh trăng tròn vung tay chém xuống.
Phụt —-
Máu bắn tung tóe, máu thịt bay tứ tung.