Huỳnh Nhân lái xe, Liễu Cảnh Nhiên ngồi ở ghế lái phụ, đôi mắt vẫn ửng hồng, nhưng cảm xúc không còn dữ dội như trước đó.
Cô ta nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Huỳnh Nhân, nhiều lần định nói, thế nhưng mỗi lần lời đến khóe miệng lại nói không nên lời.
“Có phải cô có gì muốn nói với tôi không?”
Bỗng nhiên, Huỳnh Nhân liếc mắt qua, bình tĩnh hỏi.
“Tôi…”
Vẻ mặt Liễu Cảnh Nhiên đầy bối rối, thốt ra dưới tình thế cấp bách.
“Tôi hơi tò mò… Anh tìm được tôi như thế nào?”
Huỳnh Nhân cười một tiếng, nói.
“Ba gọi điện cho tôi nói cô cãi nhau với người nhà, chạy ra ngoài, bảo tôi tới tìm cô.”
“À.”
Ánh mắt Liễu Cảnh Nhiên có phần thất vọng. Cô ta còn tưởng rằng Huỳnh Nhân cố ý đến tìm cô ta… giống như lần trước ở quán bar vậy.
Huỳnh Nhân không nói thêm gì nữa, Liễu Cảnh Nhiên cũng không biết nói gì, chỉ là hai tay xoắn chặt lại có vẻ rất căng thẳng.
Trạng thái này kéo dài mãi đến khi sắp tới nhà họ Lâm, Liễu Cảnh Nhiên mới không nhịn được hỏi.
“Huỳnh Nhân, anh còn nhớ lời tôi nói với anh khi còn bé không?”
“Lời gì?” Huỳnh Nhân đánh tay lái.
“Chính là…”
Liễu Cảnh Nhiên đỏ mặt cắn răng, nói thẳng ra.
“Tôi nói về sau không phải anh thì không gả.”
Huỳnh Nhân cười một tiếng.
“Sao cô vẫn còn nói lời kiểu này? Tôi đã kết hôn rồi.”
“Thế nhưng… tôi không đòi hỏi anh cưới tôi.”
Liễu Cảnh Nhiên quay người nhìn Huỳnh Nhân, cắn răng nói.
“Tôi chỉ muốn… cùng anh trở lại như xưa.”
Huỳnh Nhân im lặng một lát, chợt nhìn Liễu Cảnh Nhiên nói.
“Tôi hy vọng cô hiểu tình yêu là cái gì.”
Hai mắt Liễu Cảnh Nhiên mờ mịt nhìn Huỳnh Nhân, chỉ thấy anh nói bằng giọng điệu bình tĩnh.
“Bây giờ chỉ là cô đang lạc lõng vì bị phản bội, mà vừa khéo tôi kéo cô lên bờ, cô biết ơn tôi mà thôi.”
“Chúng ta đều không còn nhỏ, những ân oán của quá khứ đừng để trong lòng nữa.”
Vành mắt Liễu Cảnh Nhiên đỏ lên, tim như bị dao cắt. Chẳng biết tại sao lần đau lòng này còn khó chịu hơn khi biết Văn Duy Thần phản bội. Trái tim cô ta như củ hành tây bị cắt ra từng lát.
Là cô ta tự tay đẩy người đàn ông đã từng rất tốt với cô ta ra.
Mà người này vốn nên là người cùng cô ta bên nhau trọn đời.
Cô ta cắn chặt răng không để cho mình khóc thành tiếng. Cô ta thật sự… hối hận rồi.
Xe đi ngang qua một quán mì, Liễu Cảnh Nhiên bỗng nhiên nói.
“Anh còn nhớ chỗ này không?”
Huỳnh Nhân nhìn lướt qua, ánh mắt bình tĩnh.
“Nhớ, chỗ chúng ta cùng nhau ăn mì khi đói bụng hồi còn nhỏ.”
“Không hành, thêm mì. Hồi bé không có tiền, hai chúng ta ăn chung một bát.”
Liễu Cảnh Nhiên cố gượng cười, nhìn Huỳnh Nhân nói.
“Có thể đi ăn thêm một lần không? Một lần cuối cùng.”
Huỳnh Nhân thoáng do dự, gật đầu.
“Được.”
Xe đỗ ở ven đường, Huỳnh Nhân và Liễu Cảnh Nhiên cùng đi vào trong quán.
Mặt tiền cửa hàng rất nhỏ mà cũng không quá sạch sẽ, một khách quen cũng không có.
“Chủ quán, một tô mì. Không hành, thêm mì.”
Liễu Cảnh Nhiên lấy ra một tờ một trăm mới tinh.
“Không cần trả lại.”
Nói xong, cô ta đầy vẻ căng thẳng ngồi xuống trước mặt Huỳnh Nhân.
Chẳng mấy chốc mì đã lên.
Liễu Cảnh Nhiên lấy ra hai đôi đũa, đang định đưa cho Huỳnh Nhân, Huỳnh Nhân mỉm cười.
“Tôi nhìn cô ăn.”
Tay Liễu Cảnh Nhiên dừng lại giữa không trung, sau đó cứng ngắc rút lại, bắt đầu ăn một mình.
Sùm sụp.
Trong quán không có bất kỳ âm thanh gì, chỉ có tiếng ăn mì vội vã của Liễu Cảnh Nhiên.
Cô ta ăn rất nhanh, ăn rất khổ sở, dường như hai mươi ngày chưa ăn cơm vậy.
Huỳnh Nhân ngồi ở đối diện, sắc mặt bình tĩnh nhìn Liễu Cảnh Nhiên ăn mì.
Mặt đỏ tới mang tai, hai mắt đỏ bừng.
Cô ta ăn càng lúc càng nhanh, nước mắt cũng rơi từng giọt lớn vào trong nước canh.
Cuối cùng cả khuôn mặt cô ta đều vùi vào trong mì, rốt cuộc không nhịn được nữa, khóc lớn không thôi.
Huỳnh Nhân không lên tiếng, càng không an ủi, chỉ im lặng nhìn cô gái đã không còn bất kỳ chỗ dựa nào.
Nếu như gặp lại không thể đỏ mặt, còn có thể đỏ mắt hay không?
Tương lai xa vời, anh cũng không thể cho cô ta một kết quả tốt, chỉ có cùng cô ta ăn hết tô mì cuối cùng này thôi.
Liễu Cảnh Nhiên ăn rất sạch sẽ, ngay cả một giọt nước cũng không chừa lại.
Lúc này, chủ quán đi tới cười ha ha nói.
“Cô gái nhỏ, cô là cô bé hồi trước thường xuyên đến đây ăn mì phải không? Sau này thường tới đây nhé.”
Liễu Cảnh Nhiên hơi ngẩn ra, sau đó cười lắc đầu.
“Tôi xin lỗi, chủ quán, sau này tôi sẽ không tới ăn nữa.”
Nói xong, cô ta thất tha thất thểu rời đi trong ánh mắt đờ đẫn của chủ quán.
Huỳnh Nhân thở dài trong lòng, đã biết vậy, sao lúc trước còn như thế?
Trở lại nhà họ Liễu, Liễu Cảnh Nhiên đã sửa lại lớp trang điểm, đi vào cùng Huỳnh Nhân.
Nhưng lại phát hiện trong nhà có thêm rất nhiều người.
Ngoại trừ Liên Thúy Na và Liễu Nham ra, Văn Duy Thần đang đứng bên cạnh một người trung niên nghiêm nghị, thái độ cung kính.
Người trung niên mày kiếm mắt sáng, không giận tự uy, đang ngồi trên ghế màu son ở chính giữa, tay cầm một chén trà nhẹ nhàng uống.
Chỉ là một động tác đơn giản như thế lại tạo cho người ta áp lực vô hình, chỉ có người bề trên mới có cảm giác áp bức như thế.
“Cảnh Nhiên về rồi.”
Trông thấy Huỳnh Nhân và Liễu Cảnh Nhiên về, Liên Thúy Na thở phào nhẹ nhõm, không nhìn thẳng Huỳnh Nhân mà tươi cười quay đầu lại, nói với người trung niên kia.
“Ông thông gia, tôi đã nói rồi, Cảnh Nhiên chỉ tạm thời giở tính trẻ con bỏ nhà đi thôi, sao có thể thật sự hủy bỏ hôn lễ với Duy Thần chứ?”
“Thông gia?”
Liễu Cảnh Nhiên và Huỳnh Nhân liếc nhìn nhau, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.
Huỳnh Nhân cũng hơi nheo mắt lại, sắc bén chảy trôi trong mắt.
Một câu thông gia đã hoàn toàn tỏ rõ thân phận người trung niên này, gia chủ nhà họ Văn, ba Văn Duy Thần, Văn Thành Nam.
Văn Thành Nam thản nhiên lướt nhìn Liễu Cảnh Nhiên một chút, trên mặt không có bất kỳ gợn sóng gì, chỉ đặt chén trà xuống, lạnh nhạt gật đầu.
“Về rồi thì tốt.”
Liên Thúy Na lập tức quay đầu lại, dữ dằn trừng mắt nhìn Liễu Cảnh Nhiên. “Đều tại con, một chút tổn thương nhỏ đã giở tính xấu ra, quấy rầy đến cả thông gia lặn lội từ khu vực Giang Chiết tới. Còn không mau xin lỗi ba chồng tương lai của con.”
Liễu Cảnh Nhiên không nói một lời đứng đó, ánh mắt lại nhìn về phía Văn Duy Thần.
Điều khiến cho trái tim cô ta băng giá là Văn Duy Thần không hề đứng ra nói giúp cô ta, chỉ trơ mắt bàng quan.
“Mau xin lỗi đi.”
Thấy Liễu Cảnh Nhiên không động đậy, Liên Thúy Na sốt ruột, hung dữ đẩy Liễu Cảnh Nhiên một cái.
Liễu Cảnh Nhiên bị đẩy loạng choạng, cắn chặt môi, cúi đầu thật sâu với Văn Thành Nam.
“Ba chồng, con xin lỗi, là Cảnh Nhiên tùy hứng rồi.”
“Ừ.”
Văn Thành Nam lạnh nhạt gật đầu.
“Ba nghe chuyện rồi, là con trai ba đánh con.”
Liễu Cảnh Nhiên ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc nhìn Văn Thành Nam. Huỳnh Nhân đứng sau cuối đám người cũng nhìn Văn Thành Nam bằng ánh mắt sắc bén, chờ ông ta nói tiếp.
“Tuy là con trai ba có chỗ không đúng, nhưng con là vợ của nó, lẽ ra nên giúp nó san sẻ áp lực.”
Văn Thành Nam chuyển đề tài, nhìn Liễu Cảnh Nhiên nói
“Phụ nữ tam tòng tứ đức, tuân thủ chuẩn mực phụ nữ mới là con dâu tốt của nhà họ Văn ta.”
Liễu Cảnh Nhiên nghe ra ý trong lời Văn Thành Nam, cười thê lương một tiếng: “Ý của ba chồng là về sau cho dù Duy Thần đánh con, con cũng phải nhẫn nhịn mặc anh ta đánh sao?”
Văn Thành Nam không trả lời thẳng, chỉ nhìn Liễu Cảnh Nhiên với ý tứ sâu xa. “Chuyện vợ chồng, con tự mình lo liệu.”
Người Liễu Cảnh Nhiên lập tức run lên, chưa bao giờ sợ hãi kết hôn như bây giờ.
Liên Thúy Na tức khắc chạy tới lấy lòng.
“Ông thông gia, Cảnh Nhiên đã về rồi, vậy thì tất cả đều vui vẻ. Ngày mai là ngày kết hôn, tối nay tôi sẽ bảo Cảnh Nhiên ở phòng cưới.”
“Không vội.”
Văn Thành Nam lại chuyển chủ đề, nói.
“Tôi đến nhà họ Liễu ngoài việc của Cảnh Nhiên ra thì còn có một việc…”
“Chuyện gì? Chỉ cần chúng tôi có thể giúp được thì chắc chắn hết lòng.”
“Mọi người chắc chắn giúp được.”
Văn Thành Nam cười lạnh một tiếng, sau đó lạnh nhạt nói.
“Hai ngày trước, Nhân Ngọc con trai tôi bị người này đánh bị thương nặng ở địa bàn nhà họ Hoắc, đến giờ còn hôn mê. Tôi cố ý tới đòi một lời giải thích.”
Vừa dứt lời, ánh mắt Văn Thành Nam lập tức trở nên sắc bén, xuyên qua đám người trong phòng khách, dừng lại trên người Huỳnh Nhân.