Huỳnh Nhân không biết hình tượng Tổng Giám đốc của Liễu Phi Tuyết ở trong công ty là như thế nào, nhưng anh biết, Liễu Phi Tuyết hoàn toàn không phải là một người phụ nữ dễ bắt nạt.
Cô không chấp nhặt với người khác, cũng không dễ nổi nóng, nhưng một khi đã tức giận thì không ai ngăn cản được.
Giống như những lời cô đã nói với Huỳnh Nhân lúc trước.
Đánh phụ nữ không tốt.
Huỳnh Nhân là đàn ông, cho dù Vương Ý có quá đáng ra sao thì đàn ông đánh phụ nữ, nói tóm lại vẫn không hay.
Nhưng đàn bà đánh đàn bà lại là chuyện bình thường.
Vì vậy, cô xắn tay áo lên, đích thân ra trận, tát Vương Ý một cái thật mạnh.
Đây là Liễu Phi Tuyết – một người phụ nữ cho dù đánh người vẫn lấy đại cục làm trọng.
Trong lòng Huỳnh Nhân cảm thấy có chút ấm áp, hôm nay anh lại gặp được một Liễu Phi Tuyết hoàn toàn khác.
Cái tát này đập xuống, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
Vương Ý lăn lông lốc dưới đất lồm cồm bò dậy, đầu tóc rối bù như bị chiên xù, trong mắt đầy sự căm tức.
“Cô… Cô dám đánh tôi?”
“Một người phụ nữ miệng lưỡi hôi tanh, không nên đánh à?”
Liễu Phi Tuyết chế nhạo, vô tư không chút sợ hãi.
“Làm kẻ thứ ba phải có ý thức của kẻ thứ ba. Nếu cô còn dám nhiều lời dù chỉ một chữ, tôi sẽ khiến cô không sống nổi ở thành phố Minh Châu này.”
“Cô…”
Vương Ý như bị bóp chặt bảy tấc[1], đồng tử hơi co lại, có chút hoảng sợ mà nhìn Liễu Phi Tuyết.
[1] So sánh Vương Ý với rắn, vì khi bóp vào bảy tấc dưới đầu rắn là vị trí tim rắn, khi nơi đó bị thương nặng sẽ khiến rắn chết.
Mà Đổng Kiện cũng nheo mắt lại, cuối cùng đã phát hiện ra điểm bất phàm của người phụ nữ này.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Vương Ý cũng là người phụ nữ của anh ta. Người phụ nữ của mình bị đánh ở bên ngoài, nếu không làm gì, về sau anh ta sao có thể ngẩng đầu lên được?
Nghĩ vậy, ánh mắt anh ta dần trở nên u ám, nhìn chằm chằm Liễu Phi Tuyết, đang định hành động.
Nhưng trong giây tiếp theo, toàn thân anh ta cứng đờ, cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình.
“Tôi khuyên anh nên an phận đi.”
Huỳnh Nhân nhẹ giọng nói.
“Nhà họ Đổng tuy mạnh, nhưng kẻ diệt được nhà họ Đổng lại rất nhiều.”
Nội tâm Đổng Kiện run lên, một nỗi sợ hãi không tên đột nhiên sinh ra, ngay cả anh ta cũng không biết mình đang sợ cái gì, tóm lại thì đó là sự run rẩy từ tận trái tim.
Sau đó, Huỳnh Nhân cũng không dây dưa với bọn họ, đi thẳng tới chỗ nữ nhân viên, cười nói.
“Bây giờ cô có thể gói chiếc váy kia không?”
Nữ nhân viên hoảng sợ đến nỗi không biết mình là ai, liên tục cúi đầu xin lỗi.
Đổng Kiện đã báo mình là người nhà họ Đổng nhưng người trẻ tuổi này vẫn không để tâm, chỉ có hai lý do.
Hoặc là thân phận bình thường nên chưa từng nghe qua tên tuổi nhà họ Đổng, hoặc là tai to mặt lớn nên nhà họ Đổng không đáng để trong lòng.
Lầu hai là khu xa xỉ, cơ bản là không có tầng lớp lao động, như vậy tạm loại được khả năng đầu, chỉ còn cái thứ hai.
“Được, vâng ạ…”
Nữ nhân viên luống cuống tay chân, cẩn thận cất chiếc váy dài màu trắng gạo vào trong túi.
Liễu Phi Tuyết tiến lên một bước, định rút tiền trả, nhưng Huỳnh Nhân lại cười với cô.
“Đây là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta, sao lại để em trả được?”
Nói xong, anh tùy ý lấy ra một cái thẻ ngân hàng ánh vàng rực rỡ, mỉm cười, nói:
“Quẹt cái này đi.”
“Thẻ vàng Thuỵ quốc?”
Nhìn thấy tấm thẻ này, Đổng Kiện lập tức kinh hãi mà hét lên.
Nữ nhân viên cũng có chút bối rối như lạc trong sương mù. Cô ấy vốn tưởng Huỳnh Nhân chỉ là một người đàn ông có mỗi vẻ ngoài, không ngờ rằng người trả tiền lại là anh.
Tấm thẻ vàng Thuỵ quốc này là do Thương Si đưa cho anh, anh còn có một tấm thẻ đầu lâu đen hiếm hơn, nhưng anh lo rằng khi lấy ra sẽ khiến người ta chấn động nên không lấy.
Tích…
Vừa đưa thẻ vào máy, ngay lập tức màn hình đã hiển thị số dư là không.
Vương Ý sửng sốt, lập tức cười ha ha.
“Số dư là không, tôi cười chết mất. Làm giả cũng rất giống, tôi muốn xem anh trả tiền như nào.”
Nhưng, Vương Ý là người duy nhất trong tiệm cười. Trán Đổng Kiện nổi đầy gân xanh, khuôn mặt run rẩy dữ dội.
Không thể chịu đựng thêm được nữa, anh ta tát vào mặt Vương Ý và hét lên. “Con khốn không biết gì thì ngậm mồm vào. Thẻ vàng Thuỵ quốc không dùng để gửi vào mà là dùng để chi.”
Giờ phút này, anh ta cảm thấy mình đã bị người phụ nữ kia làm cho mất sạch mặt mũi.
Mà Vương Ý cũng choáng váng. Trong tiềm thức của cô ta, thẻ chỉ dùng để gửi vào, cô chưa từng nghe nói thẻ dùng để tiêu dùng vượt mức.
Huỳnh Nhân lạnh lùng nhìn cô ta, tiếp tục nói với nữ nhân viên.
“Không cần để ý đến cô ta.”
“Được, vâng ạ…”
Sau khi nữ nhân viên quẹt xong thẻ, lập tức hiển thị thông báo đã chi năm mươi vạn nhân dân tệ.
Thấy giá, Vương Ý mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn.
“Chiếc váy này trị giá năm mươi vạn tệ?”
Đổng Kiện không nhịn được lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ lại mà sợ, hung tợn trừng mắt liếc Vương Ý.
Đều do con chó cái này gây hoạ. Một chiếc váy trị giá năm mươi vạn tệ, mua nó kiểu gì được?
Anh ta là người của nhà họ Đổng, quả thật không tồi nhưng lại không phải thành viên cốt lõi. Số tiền được chia hoa hồng mỗi năm cùng lắm mới được mấy trăm vạn, mà bỏ ra năm mươi vạn mua một chiếc váy như vậy thì khác nào xẻ thịt từ lòng anh ta.
Váy bị Huỳnh Nhân mua đi rồi, thế nhưng Đổng Kiện lại cảm thấy may mắn như thể vừa sống sót khỏi tai nạn.
Huỳnh Nhân khẽ liếc Đổng Kiện và Vương Ý, cười nhạo nói.
“Cái gì cũng không biết, thế mà lại dám tới đây mua quần à?”
Vương Ý bị những lời này nghẹn không nói nên lời, cả buổi cô ta mới đỏ mặt tía tai phản bác một câu.
“Ai nói tôi không hiểu?”
“Thật không?”
Huỳnh Nhân cười khẽ, sau đó nhẹ giọng nói.
“Cô có biết triết lý thiết kế của Gucci là gì không? Tại sao chiếc váy này lại tỏa sáng trong Tuần lễ thời trang Paris năm nay?”
“Cô có biết, tại sao nhà thiết kế – ông Weigel chỉ tạo ra những phiên bản giới hạn toàn cầu, và nguồn cảm hứng thiết kế nó đến từ đâu không?”
“…”
Trong lúc Huỳnh Nhân liên tục nói như bắn đại bác, Vương Ý đã bị hỏi đến nỗi á khẩu, không trả lời được.
Đừng chỉ nói cô ta không biết, ngay cả Đổng Kiện và nữ nhân viên cũng không biết. Đôi mắt đẹp đẽ của Liễu Phi Tuyết kinh ngạc, ánh mắt nhìn Huỳnh Nhân càng thêm kinh diễm.
Vương Ý ngây ngẩn hồi lâu mới phản ứng lại, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận. Cô ta mua đồ xa xỉ, cần biết chuyện đó nữa à?
Giống như tất cả các cô gái lột xác khác, cô ta đã đổi đời nhờ phẫu thuật thẩm mỹ và gặp một người đàn ông rất nhiều tiền. Trong khoảng thời gian này, cô ta đi theo Đổng Kiện đã bắt gặp rất nhiều tình huống, cũng học hỏi được ít kiến thức.
Nhưng mỗi vấn đề Huỳnh Nhân đưa ra đều chạm vào điểm mù kiến thức của cô ta.
“Vậy nên có thể nói, cô không xứng mặc chiếc váy này.”
Vẻ mặt Huỳnh Nhân không đổi, nói.
“Chiếc váy này có một cái tên rất đẹp – Kỳ tích. Nó được thiết kế bởi ông Weigel trong lúc ông đang cực kỳ đau buồn khi vợ mình qua đời, và cũng là kiệt tác của ông ấy.”
“Kích thước được căn cứ theo tỷ lệ cơ thể của vợ ông lúc còn trẻ. Sở dĩ ông ấy đặt tên nó là 'Kỳ tích’ là để hy vọng rằng ông trời trên cao có thể cảm động trước sự chân thành của mình và đánh thức người vợ đang bị ma quấn thân.”
“Đương nhiên, kỳ tích không xảy ra.”
Huỳnh Nhân đổi chủ đề, nhàn nhạt nói.
“Vợ ông ấy vẫn ra đi trong yên bình, nhưng chiếc váy này cũng là tâm huyết cả đời của ông. Vai, eo, chiều cao, chiều dài đều tỉ mỉ hết cỡ, không những muốn người mặc phải có dáng người thích hợp mà còn phải có khí chất tốt. Nói cách khác, lúc ông Weigel thiết kế chiếc váy này không hề nghĩ đến chuyện khiến chiếc váy này trở nên thịnh hành khắp năm châu, sự độc đáo chính là lý do khiến chiếc váy tỏa sáng trong các tuần lễ thời trang toàn cầu. “
“99% phụ nữ không xứng mặc chiếc váy này. Cứ tùy tiện mặc thử chỉ là bắt chước bừa, xấu lại thêm xí. Bây giờ, cô còn nghĩ mình xứng đáng mặc chiếc váy này không?”
Mọi người đều bị sốc.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Huỳnh Nhân bằng ánh mắt kinh ngạc. Đây là sự đè ép của kiến thức, để có được những hiểu biết toàn diện, giải thích đúng chỗ, chưa kể đến những người ngoài ngành, ngay cả những nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp nhất cũng phải hiểu được.
Ánh mắt Liễu Phi Tuyết hoảng hốt, nhìn chăm chú bóng dáng vững chãi của người đàn ông. Trong một cái chớp mắt, cô đột nhiên cảm thấy sức hút mãnh liệt của Huỳnh Nhân.
Mặt Vương Ý cứ như bị ai đó tát liên tiếp hơn chục cái, khi thì xanh tím, lúc thì xanh mét.
Lời của Huỳnh Nhân đã đè bẹp hoàn toàn lòng tự trọng nhỏ bé của cô ta. Cô ta chỉ vào Liễu Phi Tuyết, hét lên.
“Tôi không thích hợp, cô ta thì thích hợp sao?”
“Đương nhiên.”
Ánh mắt Huỳnh Nhân nhẹ nhàng nhìn về phía Liễu Phi Tuyết, nhẹ giọng nói.
“Tỷ lệ cơ thể của cô ấy hoàn toàn phù hợp với chiếc váy này.”