Giọng nói bình thản cùng với sát khí ngập trời rơi xuống khiến cơ thể Lưu An run bần bật, con ngươi co lại, khó tin nhìn Huỳnh Nhân.
Điều động một trăm nghìn đại quân, đây không phải động tĩnh nhỏ.
Nhưng vừa nghĩ đến việc Tiểu Như bị bắt đi, ánh mắt Lưu An cũng trở nên lạnh lùng theo.
Tiểu Như chỉ là một đứa bé năm tuổi đáng yêu, vừa ngây thơ vừa tốt bụng, bây giờ lại có người tính xuống tay với cô bé, ngay cả cô ta cũng cảm thấy căm phẫn, khó nén ý muốn giết người chứ nói chi là Thiếu chủ, ba của Tiểu Như.
Nghĩ đến việc Thiếu chủ bị thương, đổ máu nơi biên cảnh để bảo vệ quốc gia, bảo vệ Nam Phương Tịnh Thổ, núi U Hằng, đơn thương độc mã đi từ xa đến đây, ôm ý định ‘Đồ Long” cửu đại chí tôn của thế giới. Vợ mình, con mình liên tục bị ức hiếp, bị tổn thương, quả thật chính là lấy oán báo ơn.
Bọn chúng hoàn toàn không đáng mặt làm người.
Ánh mắt Lưu An lạnh lẽo, quỳ gối xuống đất, lập tức chấp hành mệnh lệnh. “Vâng, thưa Thiếu chủ.”
Mà Liễu Phi Tuyết và Liễu Thụy Hoa đã hoàn toàn đứng hình, chẳng thể thốt nên lời, đôi mắt xinh đẹp như thấy ma nhìn Huỳnh Nhân.
Các cô biết Huỳnh Nhân từng đi lính nhưng không ngờ địa vị của anh lại cao đến mức này.
Bắt gặp ánh mắt của các cô, Huỳnh Nhân trở nên dịu dàng hơn.
“Chẳng phải hai người luôn tò mò rốt cuộc anh là hạng người gì sao? Hôm nay, anh sẽ nói tất cả cho hai em biết.”
Vỏn vẹn năm phút đồng hồ, khắp thành phố Minh Châu chẳng hề có chút âm thanh nào, im lặng một cách đáng sợ.
Chỉ có tiếng mưa rơi tí tách, lúc này, không có tiếng sấm, hạt mưa rơi cũng nhỏ, biến thành cơn mưa phùn.
Khắp nẻo đường vắng bóng người, các ngôi nhà cao tầng vốn bật đèn sáng thì từng cái tắt đi.
Nhưng sự yên tĩnh này không xảy ra quá lâu, nó bị một loạt tiếng bước chân nặng nề phá vỡ.
Tầm mắt của Liễu Phi Tuyết và Liễu Thụy Hoa nhìn về phía trước, bỗng nhiên đôi mắt trợn to, gương mặt biến sắc, cả hai đều che miệng lại, sợ mình vì hoảng hốt mà la lên.
Huỳnh huỵch…
Huỳnh huỵch…
Huỳnh huỵch…
Chỉ thấy cảnh đêm cuối cùng, xuất hiện toàn là người với người.
Bọn họ mặc quân trang màu xanh, chân mang giày bốt chiến binh nặng nề, tay cầm súng ống dàn thành ma trận vuông lớn, dường như thiên quân vạn mã tạo thành bức tường thép đi về phía này.
Cổ họng của Liễu Phi Tuyết và Liễu Thụy Hoa như bị thứ gì chặn lại, một câu cũng không thốt được, dẫu cho cách rất xa thì các cô vẫn có thể cảm nhận được khí thế sát phạt quyết đoán mạnh mẽ ấy.
Thế nhưng, trong đôi mắt của Huỳnh Nhân và Lưu An vẫn là sự bình tĩnh như cũ, họ chỉ lẳng lặng nhìn cảnh tượng vô địch này.
Rốt cuộc, đoàn quân cũng tới trước mặt bọn họ.
Đây chính là đội quân mà Huỳnh Nhân điều động từ nửa tháng trước, khi đó, anh làm để đề phòng nhà họ Liễu của hoàng tộc Yên Lăng nhưng không ngờ trong vòng nửa tháng sóng yên biển lặng, mọi thứ vẫn bình thường.
Ngay lúc chuẩn bị giải tán thì lại xảy ra chuyện con gái bị bắt đi.
Bọn họ đứng bất động trước mặt Huỳnh Nhân, mặc dù đang đứng im thì cũng mang đến cảm giác áp bức khủng khiếp cho người khác.
Bấy giờ, đám đông tản ra, mười người đàn ông với vẻ ngoài cao to, mạnh mẽ bước tới.
Mỗi một người đều cao to như ngọn núi cổ xưa, thân hình đồ sộ mang theo uy thế bức người.
Bọn họ ra khỏi hàng, cùng đến trước mặt Huỳnh Nhân rồi đột ngột quỳ một chân xuống, một tay đặt lên ngực, dõng dạc nói:
“Thuộc hạ là Toái Thiên Binh Vương, tham kiến Long Chủ.”
“Thuộc hạ là Đạp Thiên Binh Vương, tham kiến Long Chủ.”
“Thuộc hạ là Thí Thiên Binh Vương, tham kiến Long Chủ.”
“…”
Mười Binh Vương cường đại cùng nhau nửa quỳ trước mặt Huỳnh Nhân, giọng nói vang tận trời xanh, tạo thành tiếng vọng, mãi thật lâu vẫn chưa biến mất.
Trông thấy cảnh tượng này, Liễu Phi Tuyết và Liễu Thụy Hoa đã rung động đến nghẹn ngào, dường như họ cũng bị xúc động mà nhiệt huyết sục sôi.
Đây đều là những Binh Vương cường đại một triệu người mới có được một người như thế, vậy mà họ lại quỳ gối trước mặt Huỳnh Nhân.
Thậm chí, trong mười người này thì Liễu Phi Tuyết nhận ra được một người quen.
Thủ lĩnh quân đội Minh Châu, Lý Thiết.
Anh ấy cung kính cúi chào Huỳnh Nhân, ánh mắt nhìn anh tựa như thần linh.
Trước thế trận như thế mà Lưu An vẫn không biến sắc.
Vạn dặm ải hiểm Tây Vọng, thân là Long Chủ, phía dưới có trăm ngàn vương thì cũng chỉ là một góc của tảng băng trôi.
Các Binh Vương khác do đều ở rải rác các thành phố nên trong thời gian ngắn vẫn chưa kịp tới.
Huỳnh Nhân khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén liếc nhìn tất cả mọi người, bấy giờ, giọng nói trầm thấp, từ tốn cất lên.
“Huỳnh Nhân tôi chinh chiến cả đời, dâng đầu cho quốc gia, vẩy máu tươi, tổng cộng giết trăm nghìn quân địch, cường giả chí tôn chết trên tay tôi không dưới một trăm, phong hào Long Chủ Đại Nam.”
“Bây giờ, vợ tôi suýt nữa bị ám sát, con gái tôi thì bị bắt đi, động đến người của tôi thì phải làm thế nào?”
Rầm…
Mười Binh Vương cùng đứng lên, dõng dạc hét lên, rung chuyển đất trời.
“Giết không tha…”
“Giết không tha….”
“Giết không tha….”
“…”
Cả đại quân cũng nhanh chóng nạp đạn lên nòng, âm thanh hô “giết” rầm trời.
Rốt cuộc Liễu Phi Tuyết cũng hoàn hồn, cô nhìn Huỳnh Nhân với vẻ khó có thể tin nổi.
“Những người này đều là thuộc hạ của anh sao?”
Huỳnh Nhân gật đầu, anh dùng ánh mắt dịu dàng mà đáp lời cô.
“Đã nhìn thấy thực lực thật sự của anh thì em cũng đừng lo lắng nữa, em và Thụy Hoa hãy an tâm mà về nhà đi, anh sẽ dẫn Tiểu Như về.”
Liễu Phi Tuyết nhìn anh thật lâu, cô chẳng nói gì thêm mà chỉ dặn dò.
“Anh hãy cẩn thận.”
Cô không phải kẻ không hiểu biết, biết rõ bản thân và Thụy Hoa ở nơi đây cũng chỉ làm vướng tay vướng chân mà thôi.
Sau khi Liễu Phi Tuyết và Liễu Thụy Hoa ra về, cặp mắt của Huỳnh Nhân trở nên đằng đằng sát khí.
“Tiếp theo, tất cả mọi người đi tìm cho tôi, một góc cũng không được bỏ sót.”
“Rõ.”
Vừa dứt lời, Thập Đại Binh Vương dẫn theo mười nghìn người lẫn ngựa bắt đầu tìm kiếm.
Huỳnh Nhân và Lưu An vẫn đứng một chỗ, Minh Châu dù lớn thì một trăm nghìn đại quân đây cũng không phải ăn chay, một khi để lại dấu vết thì bọn họ có thể lần ra manh mối.
Cuối cùng, không chờ quá lâu, Huỳnh Nhân cũng nhận được báo cáo của Lý Thiết.
“Thưa Long Chủ, đã tìm được người.”
Ánh mắt Huỳnh Nhân lập tức nghiêm túc.
“Ở đâu? Người kia là ai.”
“Tạm thời chưa rõ thân phận nhưng có thể khẳng định thân thủ cũng như tính cảnh giác của người nọ rất cao, đã phát hiện ra chúng tôi, bây giờ đang lái xe bỏ chạy về núi Hổ Quy ở phía nam, biển số xe là…”
Trên mặt Huỳnh Nhân lập tức giăng đầy sự khát máu.
“Đã phát hiện thì cũng không giấu giếm nữa, đuổi theo cho tôi, phải đảm bảo an toàn của con gái tôi.”
“Rõ.”
Lý Thiết đáp lời rồi tắt bộ đàm.
Huỳnh Nhân nhìn về phía Lưu An.
“Chúng ta cũng khởi hành đi về núi Hổ Quy.”
…
Núi Hổ Quy nằm ở ngoại thành thành phố Minh Châu, thuộc về khu phong cảnh cấp ba A quốc gia, cách trụ sở ban đầu của Huỳnh Nhân, biệt thự Sơn Thủy rất gần.
Thế núi dốc đứng, hiểm trở, chỉ cần bất cẩn là sẽ rơi vào vực sâu muôn trượng, lối vào đỉnh núi có một khối đá trông rất giống một con hổ đang quay về nên nó mới có cái tên đó.
Có người nghe nói rằng trong núi thật sự có hổ, vì thế mà ngọn núi này mới bị phong tỏa, không cho khách tham quan đi vào.
Đợi đến khi Huỳnh Nhân và Lưu An lái xe đến núi Hổ Quy thì đại quân đã chia ra mười hướng rồi tiến vào trong, bao vây toàn bộ ngọn núi.
“Thưa Long Chủ, toàn bộ núi Hổ Quy đã bị bao vây, đừng nói là người, dù cho một con thú cũng chẳng trốn được.”
“Được, đi vào núi tìm kiếm.”
Huỳnh Nhân ra lệnh.
“Nếu cần thì cứ nổ súng bắn chết.”
“Rõ.”
Tắt bộ đàm, sắc mặt Huỳnh Nhân cũng trở nên nghiêm nghị.
Anh không quan tâm đến mạng sống của thủ phạm, anh chỉ lo cho an toàn của Tiểu Như.
“Thiếu chủ à, Tiểu Như sẽ bình an.”
Lưu An vừa lái xe vừa nghiêm túc nói.
“Dù phải liều cả tính mạng của mình, tôi cũng sẽ cứu Tiểu Như.”
“Cảm ơn,”
Vẻ mặt Huỳnh Nhân hơi thả lỏng một chút, anh nở nụ cười gượng.
Bỗng nhiên trong bộ đàm vang lên giọng nói của Lý Thiết.
“Thiếu chủ, chúng tôi đã bao vây anh ta, thủ phạm đã bị dồn đến vách núi.”
“Tốt lắm.”
Trong mắt Huỳnh Nhân lóe lên ánh sáng lạnh.
“Trước tiên đừng nổ súng, tôi sẽ đến ngay, tôi muốn để anh ta chết không có chỗ chôn.”
Nhưng lần này, Lý Thiết lại không tắt máy mà trầm giọng nói.
“Thiếu chủ… Hung thủ muốn ôm Tiểu Như nhảy xuống núi.”
“Cái gì?”
Nghe thế, con ngươi Huỳnh Nhân lập tức co lại.