Vẻ mặt Liễu Phi Tuyết đầy ngạc nhiên trước câu nói này của Từ Lượng. Còn ánh mắt Huỳnh Nhân cũng dần trở nên tối sầm.
Lúc trước, anh đã cảm thấy ánh mắt người này nhìn Liễu Phi Tuyết không đúng cho lắm. Nhưng vì không có chứng cứ nên anh không lên tiếng. Dù bản thân có nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người họ ở bên ngoài văn phòng, anh cũng chưa muốn ra tay.
Nhưng bây giờ, cậu ta lại dám nhắm lên người vợ mình, đây chính là hành vi tự tìm đường chết.
Liễu Phi Tuyết còn chưa nghĩ tới mức này, trong mắt chợt thoáng hiện vẻ lạnh lẽo, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi.
“Hãy cho tôi một lý do hợp lý.”
Từ Lượng đã chuẩn bị sẵn từ lâu, cậu ta thong dong nói.
“Tuy rằng Tổng Giám đốc Liễu không phải là người trong giới giải trí, nhưng điều kiện trời ban lại tốt hơn rất nhiều so với những ngôi sao lớn chạm tay là bỏng. Tôi nghe nói, trong giới kinh doanh ở Minh Châu, cô còn được mệnh danh là ‘Tổng Giám đốc băng lãnh’ nổi tiếng.”
Mặc dù Từ Lượng nói ra đều là những lời khen ngợi Liễu Phi Tuyết, nhưng không hề khiến cô rung động, ánh mắt vẫn thản nhiên như cũ.
“Vậy thì đã sao?”
“Chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng điểm này, để đánh lừa sự chú ý của khán giả. Thậm chí xét theo khía cạnh nào đó, với danh tiếng của cô sẽ mang lại hiệu quả còn lớn hơn cả ngôi sao Huỳnh Thăng Phút. Hai bút cùng vẽ, sản phẩm mới của quý công ty chắc chắn sẽ rất đắt hàng.”
Cậu ta nói đâu ra đấy, khiến Liễu Phi Tuyết hơi dao động. Nếu như là sản phẩm bình thường, cô cũng không cần phải tự mình tuyên truyền. Nhưng sản phẩm này là sự gửi gắm của cô với con gái, là tâm huyết năm năm qua của cô…
Liễu Phi Tuyết chần chờ một chút rồi lại lắc đầu, uyển chuyển từ chối.
“Vẫn thôi đi, tôi đã kết hôn rồi.”
Từ Lượng ngây ra, ngạc nhiên nhìn Liễu Phi Tuyết.
“Tổng Giám đốc Liễu còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi ư?”
Cô thản nhiên gật đầu.
Từ Lương vẫn còn chưa chịu từ bỏ.
“Kết hôn rồi cũng không sao, chỉ mấy cảnh quay vụn vặt mà thôi. Chúng tôi sẽ đặt trọng điểm quảng cáo lần này lên người cô. Ngay cả Thăng Phát cũng chỉ hỗ trợ cho cô, thật sự không cân nhắc một chút ư?”
Dưới sự thuyết phục hết này đến lần khác của Từ Lượng, Liễu Phi Tuyết đột nhiên liếc nhìn Huỳnh Nhân. Khóe miệng bỗng giương lên rồi gật đầu.
“Vậy được rồi, nhưng tôi sẽ không xuất hiện quá nhiều.”
Huỳnh Nhân sửng sốt một chút, không nghĩ tới Liễu Phi Tuyết lại thật sự đồng ý. Nhưng nhìn ánh mắt của cô, anh đã hiểu ra điều gì đó, khóe mắt giật mạnh một chút.
Người phụ nữ này hay ôm thù mà…
Vẻ mặt Từ Lượng lập tức trở nên kích động, trong mắt hiện lên nụ cười đã đạt được mục đích, cậu ta nói:
“Cám ơn Tổng Giám đốc Liễu đã hợp tác. Tôi giới thiệu nam diễn viên hợp tác lần này cho cô một chút, chắc Thăng Phát cũng quen đấy.”
Cậu ta vẫy tay với bên ngoài.
“Vào đi.”
Ngay sau đó, một người đàn ông điển trai có làn da trắng nõn, rạng rỡ như ánh mặt trời bước vào. Anh ta cười ha ha quan sát Huỳnh Thăng Phát, vẻ yêu mến trong mắt không gì che giấu nổi.
Nhưng lúc anh ta nhìn thấy Liễu Phi Tuyết ở bên cạnh, trong mắt lại tràn ngập kinh ngạc. Giây tiếp theo ánh mắt càng thêm nóng bỏng.
“Vị này là?”
Từ Lượng cười nói.
“Đây là cô Liễu- Tổng Giám đốc của Tập đoàn Lệ Tinh. Cô ấy đã đồng ý lời mời của chúng ta tham gia diễn xuất.”
Cậu ta vừa thốt ra lời này, biểu cảm của người đàn ông trắng trẻo lập tức trở nên kích động.
“Tôi là Đổng Ngọc Thụ, cũng là nghệ sĩ thuộc Công ty giải trí Huy Hoàng.”
Liễu Phi Tuyết gật đầu, cô đã từng nghe nói tới cái tên này. Vì vậy cô biết anh ta là thần tượng tài năng đang nổi, cũng là nghệ sĩ hàng đầu của công ty họ.
Nhưng Huỳnh Thăng Phát lại nhíu mày, trong mắt ngập tràn vẻ chán ghét.
“Sao anh lại tới đây?”
“Tôi tới, tất nhiên là vì công việc rồi.”
Đổng Ngọc Thụ cười ha ha nói.
“Nghe nói Tổng Giám đốc Liễu đang thiếu nam diễn viên. Tôi tự mình đề cử, hơn nữa còn không cần một đồng thù lao nào.”
Sắc mặt Huỳnh Thăng Phát vô cùng khó coi, không lên tiếng. Mà ánh mắt của Đổng Ngọc Thụ liên tục đảo qua đảo lại trên người cô ta và Liễu Phi Tuyết. Cảnh hôn sửa thành cảnh giường chiếu, hơn nữa lại còn có nữ Tổng Giám đốc ‘băng lãnh’ làm khách mời tham gia diễn xuất. Anh ta là nam chính duy nhất, thật sự diễm phúc không cạn.
Tuy nhiên, anh ta vừa mới dứt lời, thì có một giọng nói hờ hững vang lên.
“Ngại quá, anh đến muộn, vai nam chính đã có người rồi.”
Lời này vừa được thốt ra, ngoài Liễu Phi Tuyết ra thì vẻ mặt tất cả mọi người có mặt ở đó đều thay đổi. Họ đồng loạt quay đầu nhìn về phía Huỳnh Nhân.
Người sau chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Đổng Ngọc Thụ rồi nói.
“Hơn nữa còn xóa hết toàn bộ cảnh hôn của tất cả mọi người.”
Tất cả mọi người đều trợn mắt há miệng nhìn Huỳnh Nhân. Nếu không phải là vừa rồi anh nói chuyện, thì họ còn tưởng rằng anh là người vô hình đấy.
Ngay sau đó, Huỳnh Thăng Phát tỉnh táo lại, nhìn Huỳnh Nhân đầy biết ơn. Liễu Phi Tuyết cũng mỉm cười với ý vị sâu xa.
Mà Từ Lượng cùng Đổng Ngọc Thụ lại hoàn toàn sa sầm mặt mày.
“Anh là ai thế hả? Đây là chỗ cho anh lên tiếng hả? Cút ra ngoài cho tôi.”
Khóe miệng Huỳnh Nhân nở một nụ cười giễu cợt.
“Tôi là ai anh không xứng để biết, anh còn chưa đủ tư cách để diễn quảng cáo lần này.”
Nhưng lúc anh nói ra câu này, đuôi mắt ngó sang Liễu Phi Tuyết, phát hiện vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt cô đã biến mất.
Quả nhiên…
Vì trả thù việc tối qua mình trò chuyện đêm khuya với Thiều Gia Nguyệt, nên cô mới đồng ý tham gia đóng quảng cáo. Cô đã đoán được anh nhất định không nhịn nổi mà ra mặt.
Đổng Ngọc Thụ lập tức nổi giận, nhìn Từ Lượng.
“Đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
Từ Lượng không chỉ là người đại diện của Huỳnh Thăng Phát, mà đồng thời cũng là người đại diện của anh ta, nên tất nhiên anh ta càng tức hơn.
Nhưng Từ Lượng lại không nổi nóng, mà chậm rãi đi đến bên cạnh Huỳnh Nhân, rồi đè thấp giọng nói.
“Tôi không cần biết anh là ai, nhưng tôi khuyên anh đừng có xen vào chuyện người khác. Đừng để mất mạng còn không biết…”
Cậu ta tưởng rằng Huỳnh Nhân sẽ sợ hãi vì điều này, ai dè anh lại như thể nghe thấy chuyện cười gì đó. Anh cũng nhỏ giọng nói với vẻ mặt trêu đùa.
“Trở về nói với Hào Tinh Húc rằng, yên phận một chút thì nhà họ Hào vẫn còn có thể sống thêm mấy ngày. Nhỡ hôm nào tôi mất kiên nhẫn, tới cửa nhà họ một chuyến thì sự việc đã không có kết cục tốt như vậy đâu.”
“…”
Anh vừa thốt ra những lời này, con ngươi của Từ Lượng lập tức mở lớn, bỗng sợ hãi nhìn về phía Huỳnh Nhân.
Anh lại quen biết với ông chủ lớn.
Nhưng ngay sau đó, ý tưởng này đã bị cậu ta vứt bỏ, cười chế giễu một tiếng. “Anh tưởng rằng nghe được tên của ông chủ lớn ở đâu đó, thì có thể cáo mượn oai hùm hả? Ông Hào đường đường là gia chủ nhà họ Hào, há phải loại người vô danh tiểu tốt như anh có thể gặp chứ?”
Huỳnh Nhân cũng không tức giận, khẽ ôm lấy đầu Từ Lượng, giọng nói lạnh lẽo.
“Anh cũng giúp tôi chuyển hộ một câu với Đổng Ngọc Thụ gì kia rằng, nhà họ Thiều đã bị tiêu diệt rồi, nhà họ Đổng cũng phải cẩn thận một chút.”
‘Thình thịch.’
Nếu câu nói phía trước chỉ khiến Từ Lượng hoảng sợ, thì đến câu nói thứ hai đã hoàn toàn dọa anh ta hồn bay phách lạc. Hai chân trực tiếp mềm nhũn, chật vật ngã ngồi trên đất.
Đổng Ngọc Thụ là thành viên nhà họ Đổng, bí mật này chỉ có anh ta và Hào Tinh Húc biết thôi. Sao tên nhóc này lại biết được?
Còn có nhà họ Thiều?
Nhà họ Thiều là một trong bốn nhà giàu lớn, sao có thể bị tiêu diệt chứ?
Lúc này, Đổng Ngọc Thụ sải bước đi tới bên cạnh Từ Lượng.
“Anh Lượng, anh làm sao thế? Mau giúp tôi đánh anh ta đi.”
“Đi mau.”
Từ Lượng túm lấy cánh tay của Đổng Ngọc Thụ, nhấc chân lên chạy như chuột thấy mèo.
Nhìn thấy hai người chạy trốn như con chuột cụp đuôi, Huỳnh Thăng Phát mở to mắt.
Một giây trước, Đổng Ngọc Thụ còn vênh váo ngông cuồng, sao giây sau đã chạy trốn rồi?
Cô ta nhìn về phía Huỳnh Nhân, tò mò hỏi.
“Anh nói gì với họ thế?”
Huỳnh Nhân lắc đầu mỉm cười.
“Bí mật.”