Ngay khi Huỳnh Nhân thốt ra cái tên đó, sắc mặt Mã Bách Điền thay đổi, nắm chặt lấy cánh tay của Huỳnh Nhân, giọng nói khàn khàn, đầy xúc động.
“Anh Huỳnh, anh biết con gái tôi sao?”
Huỳnh Nhân không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm bức ảnh.
Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân không dám chen vào, họ chỉ lo lắng nhìn về phía Huỳnh Nhân.
Sau khi anh nhìn một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Con gái ông, tên là gì?”
“Hồ Huệ.”
Mã Bách Điền không hề chần chừ nói ra tên của con gái mình.
Huỳnh Nhân suy nghĩ một lát.
“Vậy thì cô ấy có biết tên của mình không?”
Mã Bách Điền lắc đầu.
“Tôi cũng không rõ, lúc mất tích con bé mới ba tuổi.”
“Vậy cô ấy hồi nhỏ có được gọi theo biệt danh gì không?”
“Nếu là biệt danh thì khi còn nhỏ tôi thường gọi con bé là Tiểu Huệ, con bé chắc chắn sẽ biết mình tên Tiểu Huệ.”
“Ra là vậy.”
Huỳnh Nhân khẽ thở dài, ánh mắt luôn hướng về hình bóng cô bé trong bức ảnh.
Trên đời này chẳng có hai bông hoa nào giống nhau cả, bé gái trong ảnh tuy còn nhỏ nhưng nhìn hình dáng khuôn mặt thì rõ ràng giống hệt Tiểu Huệ.
Con ngươi Mã Bách Điền co rút lại, yết hầu khẽ chuyển động, lên tiếng hỏi.
“Cô ấy là ai?”
“Cô ấy là con gái nuôi của quản gia nhà họ Liễu.”
Huỳnh Nhân trầm giọng nói.
“Trước đây tôi đã từng đến nhà họ, cho nên tôi khá ấn tượng với dáng vẻ lúc nhỏ của cô ấy.”
Anh mở điện thoại ra, tình ảnh chụp của Từ Huệ, đưa sang tay Mã Bách Điền.
Mã Bách Điền vừa nhìn thấy đã sững sờ, hai mắt chợt đỏ lên, lẩm bẩm một mình. “Giống, giống quá… Thật sự giống nhau như đúc.”
Sau khi đưa trả lại điện thoại cho Huỳnh Nhân, Mã Bách Điền hỏi.
“Bây giờ con bé được gọi là gì?”
“Tên là Từ Huệ.”
Yết hầu Mã Bách Điền khẽ chuyển.
“Tôi có thể… gặp mặt con bé một lần không?”
“Gặp cô ấy một lần không khó, nhưng để đoàn tụ lại với nhau thì không được thích hợp.”
Lời nói của Huỳnh Nhân hoàn toàn cắt đứt đi tia hy vọng vất vả lắm Mã Bách Điền mới có được này.
Ánh mắt anh ta ngây ra, nhìn chằm chằm Huỳnh Nhân.
Tuy nhiên, ánh mắt của Huỳnh Nhân không thay đổi, thậm chí còn trở nên nghiêm khắc hơn.
“Cô ấy từ nhỏ đã cùng bác Quách nương tựa vào nhau mà sống, không biết bố ruột của mình là ai, bây giờ cô ấy đã quen với cuộc sống hiện tại của mình, đột nhiên ông xuất hiện, chen vào cuộc sống hạnh phúc của cô ấy, chắc chắn sẽ khiến cho cô ấy bị tổn thương, có thể khiến cô ấy thêm oán giận ông.”
Mã Bách Điền cảm thấy lời của Huỳnh Nhân nói rất có lý, chỉ là không kìm được ánh mắt vẫn lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Đã biết đứa con gái mình thất lạc là ai, lại không thể cùng con gái đoàn tụ, chuyện này cũng quá tàn nhẫn đối với một người bố.
“Cơ hội sẽ đến, không cần vội.”
Ánh mắt Huỳnh Nhân dịu đi, nói.
“Không phải là bố con hai người không được nhận nhau, mà là để hai người làm quen với nhau trước, để đến khi ông nói ra thân phận của mình cô ấy sẽ không cảm thấy quá kích động.”
Mã Bách Điền lau nước mắt đi, khẽ gật đầu với Huỳnh Nhân.
“Anh Huỳnh, ơn huệ này tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào, chỉ có sinh mệnh rẻ mạt này, sẽ vì anh mà lên núi đao xuống biển lửa, có chết cũng không từ.”
Huỳnh Nhân có thể cảm nhận được sự chân thành của Mã Bách Điền, giúp anh ta tìm được con gái đã thất lạc nhiều năm, ân tình này anh ta sẽ dùng cả đời để báo đáp.
Nhưng anh lại lắc đầu.
“Ông làm việc cho tôi, đương nhiên tôi sẽ không đối xử tệ với ông.”
Đồng thời nhìn về phía Thiên Việt Bân.
“Anh cũng vậy.”
“Anh Huỳnh…”
Trong lòng Thiên Việt Bân vô cùng cảm động, còn nói không có chuyện gì vui hơn khi tìm được một ông chủ tốt.
Trong lúc này, Mã Bách Điền đã hoàn thành được tâm nguyện, sức chú ý của ông lại quay về ván bài với Mã Khả Phong.
“Vậy thì khoảng thời gian này anh Huỳnh sẽ phải ở lại Giang Thành.”
Ánh mắt Mã Bách Điền dần trở nên sắc bén, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Ngày mai tôi sẽ thay anh Huỳnh đi gặp những cô đông sáng lập của tập đoàn Cự Phong.”
Huỳnh Nhân cười nhạt.
“không cần, chúng ta quay về Minh Châu.”
“Hả?”
Anh vừa nói xong, cả Thiên Việt Bân và Mã Bách Điền đều trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Huỳnh Nhân.
“Không ở lại Giang Thành thì ván cược với Mã Khả Phong phải làm thế nào?”
“Mười hai ngày nữa, chúng ta sẽ quay lại Giang Thành.”
Huỳnh Nhân cười nhẹ.
“Tôi đảm bảo 100% sẽ thắng ván cược này của Mã Khả Phong.”
“Tại sao…”
Thiên Việt Bân không thể nào hiểu được, rời Giang Thành thì sao hoàn thành ván cược được?
Phải biết rằng tất cả cổ đông sáng lập tập đoàn Cự Phong đều sống tại Giang Thành.
Nhưng Mã Bách Điền lại chẳng có nửa điểm hoài nghi, lập tức nghe theo.
“Vâng, anh Huỳnh.”
“Quay về Minh Châu, hai người không thiếu việc để làm, hai người phái người đi theo dõi sát sao Mã Khả Phong một ngày hai mươi bốn giờ, không rời nửa bước.”
Huỳnh Nhân ra lệnh.
“Hơn nữa, nếu có thể thì ra tay tiến hành quấy rối, tóm lại khiến cho Mã Khả Phong cảm thấy khó chịu là được.”
“Chỉ cần hai người làm được hai chuyện này, tôi sẽ không bị đánh bại.”
Thiên Việt Bân và Mã Bách Điền nhìn nhau, tuy không hiểu phương pháp này là gì, nhưng nếu anh Huỳnh đã ra lệnh, nhất định anh đã có suy tính của riêng mình.
“Vâng.”
Chín giờ đêm, Huỳnh Nhân về đến Minh châu, lúc này Liễu Phi Tuyết đã về đến nhà, Tiểu Như vẫn chưa đi ngủ.
“Vợ à, anh về rồi.”
Huỳnh Nhân đang định hét lên thì ánh mắt anh nheo lại, bị một đôi giày cao gót màu đỏ vứt lung tung ở cửa thu hút.
Hai chiếc giày cao gót, một chiếc bị đổ xuống, một chiếc khác cũng nằm trơ trọi trên nền đất. truyện tiên hiệp hay
Hơn nữa khoảng cách của hai chiếc giày rất xa nhau.
Huỳnh Nhân đánh ánh mắt về phía phòng khách, phát hiện trên ghế sô pha có những nếp gấp sâu, rõ ràng là đã có ai đó lăn qua lăn lại với bộ dạng rất khó coi.
Trong đầu Huỳnh Nhân không khỏi hiện lên hình ảnh, chủ nhân đôi giày này hẳn là vui vẻ vừa đi vào nhà vừa dùng chân đá giày ra, vì thế nên đôi giày cao gót đáng thương mới bị đá văng đi một đoạn, sao đó lại đi đến phòng khách nặng nề thả người xuống chiếc sô pha mềm mại, dựa vào độ đàn hồi của ghế mà lăn qua lăn lại.
Nghĩ vậy, Huỳnh Nhân sửng sốt một chút, đây là dạng phụ nữ gì vậy?
Nhưng anh đã tìm kiếm khắp căn phòng cũng không tìm thấy chủ nhân đôi giày, thậm chí chẳng thấy bóng dáng của Liễu Phi Tuyết và Tiểu Như.
Mở điện thoại ra, không có tin nhắn trả lời từ Liễu Phi Tuyết, Huỳnh Nhân Lập tức nhíu mày, phản ứng đầu tiên chính là Liễu Phi Tuyết đã xảy ra chuyện.
Soạt.
Cuối cùng mở ra cửa phòng tắm, Huỳnh Nhân đối diện với một đôi mắt sáng ngời vô cùng quyến rũ.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đều ngẩn ra.
Một sự mơ hồ bao trùm lên bầu không khí.
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo hai dây gợi cảm đang ngồi trên bồn cầu, trên môi dưới có một nốt ruồi son càng khiến cô ta trông trưởng thành hơn.
Đối với sự xâm nhập của Huỳnh Nhân, người phụ nữ đương nhiên có hơi bất ngờ, cô ta còn không để ý thấy dây áo bên vai trái đang rũ xuống.
Một giây sao, sắc mặt của Huỳnh Nhân và người phụ nữ đều thay đổi.
Huỳnh Nhân vội vàng lùi về sau, mặt đỏ bừng quay lưng lại.
“Thật xin lỗi, tôi không cố ý.”
Bất kể người phụ nữ này là ai, anh là người đột nhiên xông vào khi người ta đang đi vệ sinh thì mình chính là người sai.
“Tôi biết anh không cố ý.”
Đôi mắt đẹp của người phụ nữ, nhìn chằm chằm Huỳnh Nhân giống như lang sói, cười khúc khích.
“Cô là ai? Vợ và con gái tôi đâu?”
Huỳnh Nhân bị nhìn chằm chằm cảm thấy cả người khó chịu, hơn nữa, anh nhận ra cả nhà chỉ có hai người bọn họ.
“Bọn họ à, Tiểu Như đòi đi xem phim, nên tôi đã mua lấy hai vé, để cháu gái lớn đưa con bé đi rồi.”
Người phụ nữ vẫn ngồi yên trên bồn cầu, thờ ơ nói.
Huỳnh Nhân có thể nhìn ra được người phụ nữ này không có nói dối, trong lòng đang lo lắng cũng dần bình tĩnh lại.
Đột nhiên, anh cảm thấy mình đã bỏ qua cái gì, cẩn thận nhớ lại lời người phụ nữ này vừa nói, hai mắt lập tức mở to.
“Cô nói ai là cháu gái?”
Trong lòng Huỳnh Nhân vốn đã có đáp án nhưng vẫn hỏi lại, tim đập kịch liệt.
Người phụ nữ sửng sốt, sau đó cười khúc khích.
“Cậu đúng là buồn cười, gia đình này chỉ có một người phụ nữ đã trưởng thành, cậu nghĩ tôi đang nói đến ai?”
Người phụ nữ vừa nói xong, Huỳnh Nhân liền xác nhận được những suy nghĩ trong lòng, biểu cảm khiếp sợ, anh thốt lên.
“Cô là dì của Phi Tuyết.”