Liễu Cảnh Nhiên, Liên Hồng Vân, Liễu Nham và những người khác cũng vừa nhìn thấy người trong bảo tải, trong khoảnh khắc, ai nấy đều giật nảy mình.
Người nằm trong bao tải lại không phải Huỳnh Nhân mà là cháu trai lớn của ông Trịnh – Trịnh Lâm.
“Sao lại thế này?”
Liên Truyền Quốc tỏ vẻ hãi hùng.
“Thằng rác rưởi kia đâu?”
Liên Thúy Na có vẻ đã sợ đến nỗi choáng váng, bà ta run rẩy đứng lên, trốn ra sau lưng Liễu Nham.
Trong số những người có mặt ở hiện trường, chỉ riêng Liễu Nham biết sơ sơ về chuyện đã xảy ra, nhưng ông ấy cũng không nói ra, vẻ mặt dần trở nên bình tĩnh, thậm chí ông ấy còn khẽ cười một tiếng.
Liên Truyền Quốc lập tức căm tức nhìn Liễu Nham.
“Cậu cười cái gì, có phải biết gì rồi không?”
Liễu Nham lập tức lắc đầu.
“Tôi không biết gì cả, nhưng tôi tin một câu nói thế này: kẻ thích làm nhục người khác, ắt bị người ta sỉ nhục.”
“Nhà họ Trịnh làm đủ chuyện xấu xa, sớm muộn gì cũng đá trúng ván sắt, nói không chừng nhà họ Trịnh đã bị tiêu diệt, thi thể của Trịnh Lâm chính là bằng chứng đấy.”
“Không thể nào.”
Mặt Liên Truyền Quốc tái nhợt, người lảo đảo sắp ngã. Lúc này, ông ta lấy điện thoại di động ra, gọi số của nhà họ Trịnh.
Nhưng, ông ta chỉ nghe thấy tin không có người nhận.
“Gia chủ, hình như chiếc xe vừa rồi là của nhà họ Kỳ.”
Đúng lúc này, một hậu bối nhà họ Trịnh nói với vẻ mặt quái dị.
Sau khi anh ta nói xong, tất cả người nhà họ Liên đều im phăng phắc.
Mặt Liên Truyền Quốc khó coi cùng cực, Liên Thúy Na, Liên Hồng Vân và một vài người thuộc dòng chính cũng hoảng loạn không thôi.
Tất cả mọi người đều nhớ tới hình ảnh Kỳ Hạ Huy cung kính gọi Huỳnh Nhân là 'anh Huỳnh.
“Chẳng lẽ là nhà họ Kỳ bảo vệ thằng rác rưởi đó, giết Trịnh Lâm, tiêu diệt nhà họ Trịnh.”
Nếu nhà họ Kỳ ra tay, vậy mọi chuyện đã trở nên rõ ràng rồi. Thế nhưng, dù nghĩ thế nào bọn họ cũng không hiểu, Huỳnh Nhân có tài có đức gì mà lại được nhà họ Kỳ ra tay giúp đỡ?
Liễu Cảnh Nhiên cảm thấy nghi ngờ không chắc chắn, cô ta cảm thấy sự việc không chỉ đơn giản như vậy.
“Ông nội, nếu Huỳnh Nhân chưa chết, vậy thì sao chúng ta không nói chuyện với anh ta một chút, đừng kết thù với anh ta nữa…”
Liễu Cảnh Nhiên còn chưa nói hết thì đã bị Liên Thúy Na hung hăng tát cho một cái.
Mắt bà ta ánh lên vẻ lạnh lùng thù hận u ám.
“Con điên rồi à? Thằng ăn hại đó hại chúng ta bao nhiêu lần như thế mà bây giờ, con lại nói đỡ cho nó. Chỉ khi nào nói chết, mối hận trong lòng mẹ mới có thể biến mất thôi.”
“Không sai.”
Liên Truyền Quốc cũng nói với vẻ mặt chắc chắn.
“Chỗ dựa sau lưng nhà họ Liên ta vững chắc lắm, đấy là nhà họ Đổng, một trong bốn nhà giàu nhất đấy, chỉ là một nhà họ Kỳ thôi, sợ cái quái gì?”
“Còn cháu nữa, cháu chuẩn bị gả cho nhà họ Văn đến nơi rồi.”
Ông ta lại nhìn Liễu Cảnh Nhiên.
“Ta phải mượn sức nhà họ Văn, tôi đây không tin, hai kẻ mạnh kết hợp còn không giết chết được Huỳnh Nhân.”
Nghe Liên Truyền Quốc nói vậy, người nhà họ Liên vốn còn hoảng sợ bỗng chốc bình tĩnh lại, lộ ra nụ cười như nắm chắc chiến thắng trong tay.
Liễu Nham ngồi trong góc, không nói một lời nào, không nói đỡ cho Huỳnh Nhân giống như trước đây.
Kể từ sau khi biết một vài tin tức về Huỳnh Nhân, ông ấy đã biết toàn bộ gia tộc ở Minh Châu đều không phải đối thủ của Huỳnh Nhân.
Còn chưa kể, đây chỉ mới là một góc băng nổi của Huỳnh Nhân thôi, thế mà những người này lại vọng tưởng có thể đối phó anh, đúng là mạo hiểm làm liều.
“Đúng rồi, lần trước tôi bảo mấy người điều tra vợ của thằng nhóc đó, đã tra ra chưa?”
Liên Truyền Quốc đột nhiên hỏi.
Mọi người nhao nhao lắc đầu, riêng Liễu Cảnh Nhiên nhớ lại: Vào ngày người tổng phụ trách thương hội Hồng Ưng đến Tân Giang Hội, tất cả mọi người đều chạy ra ngoài, chỉ để lại Huỳnh Nhân và phó Tổng Giám đốc Tập đoàn Lệ Tinh: Lê Nguyệt Thiền.
Nghe cô ta báo lại việc này, Liên Truyền Quốc lập tức vỗ tay một cái, kích động nói.
“Hay lắm, xem ra vợ của thằng ăn hại đó chính là giám đốc Lê của Tập đoàn Lệ Tinh rồi. Có lẽ vì nể mặt giám đốc Lê nên nhà họ Kỳ mới giúp thằng rác rưởi đó.”
“Cũng có thể do nhà họ nhìn trúng sắc đẹp của giám đốc Lê, thằng vô dụng đó vẫn chưa biết sừng trên đầu mình đã cao chót vót rồi.”
Liên Thúy Na cũng nói ra suy đoán của mình.
“Được rồi, Thúy Na, khi nào rảnh con đến tìm Lê Nguyệt Thiền của Tập đoàn Lệ Tinh một chuyến, đe dọa cô ta ly hôn thằng ăn hại đó, ba cũng sẽ dành thời gian đi thăm nhà họ Đổng, xin nhà họ Đổng bắt đầu đối phó Huỳnh Nhân.”
Liên Truyền Quốc cười lạnh liên tục.
“Không có Lê Nguyệt Thiền, bất cứ thế lực nào cũng sẽ không giúp nó nữa, ba muốn khiến nó phải chết thảm đầu đường.”
Rất nhanh sau đó, tiếng cười vang khắp nhà họ Liên.
Mình Liễu Cảnh Nhiên không cười, vẻ mặt sầu lo.
Cô ta lo rằng quyết định này của ông nội không chỉ kéo nhà họ Liên xuống vực sâu, mà thậm chí cả nhà họ Văn mà cô ta sắp gả đến cũng khó mà may mắn trốn thoát…
Ngày ngày trôi qua, tuy chuyện nhà họ Trịnh bị giết đã được cố ém nhẹm hết sức, nhưng vẫn bị một vài nhà giàu biết được.
Vị trí nhà họ Đổng tiếp giáp sông Minh Châu, một loạt biệt thự hai bên bờ sông đều thuộc tài sản tư hữu nhà họ Đổng.
Trong một căn biệt thự, một người đàn ông khôi ngô mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh biển xẻ ngực bưng một ly rượu vang đỏ, đứng trước cửa sổ sát đất khổng lồ.
Trên mặt sông Minh Châu trước mặt, gió lớn gầm gào, sóng to đập vào bờ.
Sau khi nhìn chăm chú thật lâu, người đàn ông chợt cười phá lên sằng sặc.
“Huỳnh Nhân… Giỏi lắm Huỳnh Nhân, tôi đã nói rồi mà, người đàn ông có thể trở thành chồng chưa cưới Thiều Gia Nguyệt, sao lại không có tí năng lực nào được?”
“Tôi nghĩ rất nhanh thôi, chúng ta sẽ lại gặp mặt đấy.”
Khi đang cười, người đàn ông bỗng chốc uống một hơi cạn sạch ly rượu ngon.
Miệng anh ta đỏ tươi hệt như đang uống máu người.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà Quốc Tế, cửa văn phòng chợt bị gõ vang.
“Anh Huỳnh có ở bên trong không, anh có bưu phẩm này.”
Huỳnh Nhân lập tức đứng lên, mở cửa ra.
Chỉ thấy bưu tá đưa 999 đóa hoa hồng tới.
“Anh Huỳnh, đây là 999 đóa hồng anh đã mua.”
“Cảm ơn.”
Ký tên, Huỳnh Nhân cầm bó hồng trên tay, đi về phía văn phòng Tổng Giám đốc Tập đoàn Lệ Tinh.
Với những người khác, hôm nay chỉ là một ngày bình thường, nhưng với Huỳnh Nhân, hôm nay có ý nghĩa khác.
Thời hạn nửa tháng đã đến, hoàng tộc Yên Lăng vẫn cử người tới, hôm nay là ngày anh có thể chuyển về Tử Viên đoàn viên với vợ và con gái.
Vợ chồng xa nhau ít ngày, gặp lại nhau cảm xúc trào dâng hơn cả đêm tân hôn, một ngày không gặp như chia xa cả ba năm, càng chưa kể xa cách ròng rã nửa tháng, Huỳnh Nhân càng vô cùng nhung nhớ Liễu Phi Tuyết và Tiểu Như.
Nhưng Huỳnh Nhân không có kinh nghiệm yêu đương, nghĩ đi nghĩ lại, anh chỉ biết tặng hoa thôi.
Cộc cộc cộc —-
Huỳnh Nhân gõ cửa văn phòng Tổng Giám đốc, nhưng người mở cửa cho anh lại là một người khác hoàn toàn.
“Anh rể?.”
Liễu Thụy Hoa vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ khi thấy Huỳnh Nhân xuất hiện trước cửa, cô ấy kinh ngạc gọi một tiếng.
Huỳnh Nhân có phần sửng sốt, hỏi với vẻ khó hiểu.
“Đáng lẽ em phải đang thực tập chứ?”
“Hôm nay được nghỉ, hì hì.”
Liễu Thụy Hoa vừa liếc mắt đã thấy bó hồng trong tay Huỳnh Nhân, thế là cô ấy lại ngạc nhiên kêu lên.
“Wow, 999 đóa hồng, anh mang tặng em à?”
“Không phải… Tặng cho chị em.”
Huỳnh Nhân hơi xấu hổ, anh nhìn quanh một vòng, nhưng vẫn không thấy bóng Liễu Phi Tuyết.
“Cô ấy đi đâu rồi?”
Niềm vui bất ngờ trong mắt Liễu Thụy Hoa thoáng cái đã biến mất, thay vào đó là sự cô đơn, nhưng cô ấy vẫn gượng cười, nói.
“Chị em đi họp rồi, chắc cũng sắp xong rồi đấy.”
“Thế thì may quá, lát nữa chờ Phi Tuyết họp xong, em đưa bó hoa này cho cô ấy giúp anh nhé.”
Huỳnh Nhân đưa hoa cho Liễu Thụy Hoa.
“Khoan đã…”
Liễu Thụy Hoa còn định nói gì đó, nhưng Huỳnh Nhân đã bước vào thang máy.
Nhìn 999 đóa hồng trong tay, Liễu Thụy Hoa bỗng chốc như một quả bóng cao su xì hơi, nét mặt đầy vẻ uể oải.
Mười phút sau, Liễu Phi Tuyết tan họp quay về, chỉ thấy Liễu Thụy Hoa cầm một bó hoa hồng lớn đứng trong phòng làm việc.
“Hoa hồng đẹp thế.”
Cô nở nụ cười ít thấy, trêu ghẹo.
“Thụy Hoa, em có người trong lòng rồi hả?”
“Chị, hoa này là…”
Liễu Thụy Hoa sốt ruột đến nỗi mặt đỏ tai hồng, đang định nói sự thật.
Nhưng khi lời nói đến bên miệng, cô ấy bỗng ngây ngẩn cả người.
Nhìn Liễu Phi Tuyết tỏ vẻ tò mò chờ cô ấy nói tiếp, không biết bản thân Liễu Thụy Hoa nghĩ như thế nào mà bỗng chốc hạ quyết tâm, ôm chặt lấy 999 đóa hồng đó rồi cố nặn ra vẻ tươi cười.
“Chị à, chị nói đúng rồi đấy, đây là hoa người trong lòng em tặng em.”