Mục lục
Chiến Thần Hắc Ám - Xa Tiễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói không nặng nề nhưng lại rất lạnh lùng, tất cả mọi người đều vô thức quay đầu lại nhìn.

Huỳnh Nhân cũng sững sờ, anh quay đầu lại nhìn, sắc lạnh trên mặt đã biến mất, thay vào đó là một nét dịu dàng hiếm thấy.

Liễu Cảnh Nhiên ngây người ra, cô ta chưa bao giờ thấy Huỳnh Nhân có dáng vẻ như vậy.

Đột nhiên, cô ta như nhớ ra điều gì đó, cả người run lên, cũng quay đầu nhìn.

Chỉ thấy ở cổng lớn khách sạn, một ‘băng sơn nữ vương’ thân hình cao gầy, ôm một tiểu thiên sứ trắng đẹp như tượng khắc, đang đi vào dưới ánh mắt của bao người.

“Ba.”

Nhìn thấy Huỳnh Nhân, Tiểu Như lập tức kích động kêu lên.

Mặc dù Tiểu Như rất dễ thương, nhưng sự chú ý của mọi người vẫn hướng về người phụ nữ kia nhiều hơn.

Mái tóc dài của cô ấy được vén lên cao, để lộ chiếc cổ thon trắng như tuyết, còn đeo một chiếc vòng cổ kim cương trông lóa mắt.

Trên người là bộ váy mà Huỳnh Nhân mua cho cô lần trước, toàn cầu chỉ có một trăm chiếc, hoàn toàn phù hợp với khí chất của cô.

Khuôn mặt xinh đẹp, nhưng trong đôi mắt lại toát ra sự lạnh lùng thấu xương, hình thành luồng khí trường mạnh mẽ.

Ở trong bầu không khí này, mọi người không khỏi lùi lại một bước, ánh mắt ngạc nhiên dò xét nhìn người phụ nữ đang đi về phía này.

“Liễu Phi Tuyết?”

Nhìn rõ người đang đi tới, sắc mặt Liễu Cảnh Nhiên thay đổi rất nhiều, vẻ mặt như vừa nhìn thấy ma, vô cùng kinh ngạc.

Đêm nay cô ta mới là cô dâu, hơn nữa cũng đã trang điểm rất tinh tế, nhưng so với Liễu Phi Tuyết, thì lại có phần hơi kém sắc một chút.

Nữ chính của đêm nay, chỉ có một người, đó là Liễu Phi Tuyết.

Khi Liễu Cảnh Nhiên hoàn hồn lại, cô ta bất giác nhìn sang Huỳnh Nhân, nói một cách khó hiểu.

“Chẳng lẽ, cô ấy chính là…”

Huỳnh Nhân không nói gì, chỉ gật đầu kèm theo nụ cười trên mặt.

“Sao có thể…”

Liễu Cảnh Nhiên không thốt nên lời, cô ta che miệng kinh ngạc, như thể mình đang nằm mơ.

Ở dưới sân khấu, mấy người nhà họ Liên cũng giống như nhìn thấy quỷ, nét mặt muốn đặc sắc bao nhiêu thì đặc sắc bấy nhiêu.

“Vợ của tên rác rưởi đó là Liễu Phi Tuyết? Chuyện này… làm sao có thể.”

Liên Thúy Na như hóa đá tại chỗ, sau đó, vẻ mặt gượng gạo, không muốn chấp nhận sự thật này.

Theo bà ta thấy, cái tên rác rưởi đó làm sao xứng đáng với một người vừa có tài vừa có sắc như Liễu Phi Tuyết?

Liên Truyền Quốc, Liên Hồng Vân, thậm chí Liễu Nham cũng nghi hoặc nhìn hai mẹ con Liễu Phi Tuyết đang đi về phía Huỳnh Nhân, ngay cả Liễu Nham cũng không biết bí mật này.

“Đó là nước mắt của thần vệ nữ.”

Đột nhiên, không biết là ai ở hiện trường kêu lên, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chiếc nhẫn kim cương mà Liễu Phi Tuyết đang đeo trên ngón tay cô.

Máu đỏ như máu, giống như huyết lệ mà ông trời thương xót chảy xuống, thu hút mọi ánh mắt từ những người phụ nữ có mặt ở đây, nhất thời ánh mắt ghen tị, ngưỡng mộ đều đổ dồn về phía Liễu Phi Tuyết.

Đây là viên kim cương mà mọi phụ nữ đều mơ ước được sở hữu. Liễu Phi Tuyết đeo nó trên người, càng khiến cô trông giống như một nữ thần.

Nhưng, Liễu Cảnh Nhiên và những người nhà họ Liên dưới sân khấu đều không đặt tâm tư vào đó, bọn họ nhớ mang máng, lúc đầu nước mắt thần vệ nữ được một người thần bí lấy giá hơn một tỷ mua được, sau này đã xuất hiện trong hôn lễ thế kỷ.

Đám cưới được tổ chức trên con tàu sang trọng số một Minh Châu, cô dâu, chính là Liễu Phi Tuyết.

Nghĩ đến đây, hơi thở của mấy người nhà họ Liên đều trở nên gấp gáp, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Tên rác rưởi đó, chính là phú hào thần bí đã bỏ ra một tỷ để đấu giá được nước mắt thần vệ nữ đó sao?”

“Tên rác rưởi đó chính là chú rể đã cầu hôn Liễu Phi Tuyết trên con tàu số một Minh Châu?”

“Tên rác rưởi đó, chính là nhân vật lớn có thể khiến tổng tư lệnh quân khu Minh Châu Lý Thiết điều động tam quân hải, bộ và (trên) không cùng nhau ăn mừng?”

Hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác hiện lên trong đầu của đám người Liên Thúy Na, Liên Hồng Vân, khiến họ tái mặt, toàn thân run rẩy, thậm chí còn không có đủ sức lực để đứng vững.

Trong lòng giống như có một bàn tay lớn vô hình đang hung hăng bóp chặt lấy tim họ, khiến họ không thể nào thở nổi.

Sốc, hoảng loạn, sợ hãi, mọi cảm xúc cứ sinh ra như cỏ dại.

Mấy người đáng thương, đến bây giờ vẫn không nghĩ rằng Huỳnh Nhân chính là long chủ lúc đó được vạn người sùng bái, mà là do Lý Thiết kêu tới.

Thế nhưng, việc này đã khiến bọn họ vô cùng sửng sốt.

“Chẳng trách, tên rác rưởi đó lại dám tự đứng ra giành được thầu giúp nhà họ Liễu” Sắc mặt Liên Thúy Na tối sầm lại, có vẻ rất giận dữ.

“Bởi vì Liễu Phi Tuyết chính là vợ cậu ta.”

“Còn có mười công ty lớn, tổng tiền tài trợ với cái giá trên trời là tám trăm tám mươi tỷ.”

Liên Hồng Vân cũng hậm hực nói thêm.

“Cũng do Liễu Phi Tuyết giúp cậu ta giành được.”

“Các người quên là công ty Áo Tân bị đập phá, dự án buộc phải dừng lại, mười vạn công nhân chạy đến Minh Châu rồi sao?”

Liên Truyền Quốc tức giận trừng mắt, tức đến mức cả người run rẩy.

“Đó chắc chắn cũng là do người phụ nữ Liễu Phi Tuyết đứng phía sau giúp cậu ta.”

“Sự việc ngày mười sáu tháng ba.”

“Hỗn loạn ở công ty Long Đằng.”

“Còn nhà họ Liên suýt chút bị tán gia bại sản.”

“…”

Mọi người lần lượt hồi tưởng, nhớ lại những chuyện trước kia, ai nấy cũng nghiến răng ken két.

“Tên rác rưởi này vẫn luôn chơi đùa với chúng ta như mấy con khỉ trong sở thú. Chẳng khác nào động vật.”

Bọn họ đều tưởng rằng mọi chuyện đều do Liễu Phi Tuyết làm, ai cũng bị Huỳnh Nhân quay vòng vòng.

“Lần này đúng là náo nhiệt, Tổng Giám đốc Liễu xuất hiện ngay lúc này, có thể giúp Minh Châu chúng ta nở mày nở mặt.”

Ở một chỗ khác trong bữa tiệc, Nhan Thanh Thi cầm quạt trong tay, cười phá lên.

Thế nhưng ánh mắt của Đổng Ý Hành lại tối sầm lại, tính đủ mọi cách muốn Liễu Phi Tuyết chết.

Thẩm Thanh Vân vẫn không thay đổi sắc mặt, đứng bên ngoài xem kịch.

Thiều Nghiêm nhìn thấy mọi chuyện diễn ra trước mắt, không khỏi xúc động thốt lên.

“Chị họ đúng là đoán chuyện như thần, e là, chị ấy sớm đã biết được Liễu Phi Tuyết sẽ đến, cho nên mới tránh gặp mặt cô ta.”

Mặc dù Thiều Gia Nguyệt và Liễu Phi Tuyết hiện là đối tác trong dự án xây dựng đô thị, nhưng trong dịp hôm nay, nếu Thiều Gia Nguyệt đến, thì mối quan hệ với Liễu Phi Tuyết chính là ‘vợ cũ’ và ‘vợ hiện tại’.

Văn Duy Thần đã sớm biết mối quan hệ vợ chồng giữa Liễu Phi Tuyết và Huỳnh Nhân, nhưng lần này gặp lại, sắc mặt cũng không khỏi xấu đi.

Dẫu sao, trước đây lúc anh ta vẫn còn là chủ nhân của tòa nhà, cũng từng thích Liễu Phi Tuyết.

Văn Thành Nam cũng biết ít nhiều về Liễu Phi Tuyết, con trai ông ta từng phát triển ở Minh Châu, nên cũng nhận ra người phụ nữ này, còn chi rất nhiều tiền mua tòa nhà Quốc Tế, chỉ để được ở gần cô hơn.

Không ngờ, Liễu Phi Tuyết chẳng thèm nhìn con trai ông ta lấy một lần.

“Phi Tuyết, lập nghiệp không dễ, khó khăn lắm em mới phát triển công ty lớn như vậy, vì một tên rác rưởi mà trơ mắt nhìn tâm huyết của em bị hủy hoại trong phút chốc sao?” Văn Duy Thần hít một hơi thật sâu, nhìn Liễu Phi Tuyết và nói.

Theo anh ta thấy, mọi thứ Huỳnh Nhân có đều do Liễu Phi Tuyết cho, Tập đoàn Lệ Tinh tuy rất mạnh nhưng so với tài sản của nhà họ Văn thì vẫn là một hạt cát trong sa mạc.

Suy cho cùng, bây giờ nhà họ Văn đã mở rộng sang thị trường Minh Châu, ngồi trên hai thị trường lớn là Giang Thành và Minh Châu, thực lực không thể xem thường được.

Đại diện gia tộc của Giang Thành và Minh Châu cũng lần lượt lắc đầu, nếu Liễu Phi Tuyết cho rằng chỉ dựa vào một mình Tập đoàn Lệ Tinh thì có thể cạnh tranh với nhà họ Văn, đó chính là một sai lầm to lớn.

Thế nhưng, Liễu Phi Tuyết không hề bị uy hiếp, lạnh lùng nói.

“Người đàn ông của tôi, không đến lượt anh quản giáo.”

Văn Duy Thần bực tức trong lòng, trong mắt lộ ra hung quang.

“Được, đã như thế, thì đừng trách tôi hạ thủ với Tập đoàn Lệ Tinh của em, không có Tập đoàn Lệ Tinh, em chẳng là gì cả.”

“Trước đó, anh nên quan tâm nhà họ Văn của anh trước đi.” Huỳnh Nhân đột nhiên nói.

Văn Duy Thần tỏ vẻ khinh thường.

“Gã phượng hoàng chỉ biết dựa vào phụ nữ, có tư cách gì…”

“Cậu chủ, không hay rồi.”

Mấy chữ sau còn chưa nói xong, quản gia của nhà họ Văn đã hoảng loạn xông vào hiện trường hôn lễ.

“Các công ty ban đầu hợp tác với nhà họ Văn đều đã thống nhất đồng loạt rút vốn, bây giờ tất cả dự án ở Minh Châu của nhà họ Văn đều bị ngưng, còn phải đối mặt với việc bồi thường hợp đồng.”

“Cái gì?”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của Văn Duy Thần thay đổi rõ rệt, Văn Thành Nam càng tức giận đứng bật dậy.

“Không chỉ vậy, tất cả các công ty của nhà họ Văn ở Minh Châu đều bị đóng cửa và được lệnh mãi mãi không được tiến vào thị trường Minh Châu.”

Ầm.

Tin tức trước còn có thể chấp nhận được, nhưng tin sau đó lại khiến Văn Duy Thần và Văn Thành Nam như bị sét đánh, cả người chao đảo như sắp ngã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK