Sau khi Huỳnh Nhân nói ra câu nói cuối cùng, tất cả mọi người có mặt ở đây đều mở to mắt đầy ngạc nhiên.
Đặc biệt là Lưu An. cô ta quay đầu dùng vẻ mặt há hốc mồm nhìn Huỳnh Nhân.
“Thiếu chủ, ngài nói cái gì cơ… ông ta là người dơi sao?”
Đối với cái tên người dơi này, mọi người có mặt ở đây ít nhiều gì cũng đều đã từng nghe qua.
Người này là kẻ chủ mưu đứng sau nhiều vụ việc. Năm năm trước, ông ta không chỉ là kẻ đứng đầu vụ bắt cóc Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết mà còn quay phim lại những việc Huỳnh Nhân đã làm với Liễu Phi Tuyết vào đêm hôm đó.
Trong một tin tức rò rỉ gần đây nhất, Đổng Ý Hành đã nhắc đến cái tên “người dơi” này. Thế nhưng cụ thể người này trông như thế nào thì vẫn còn là bí mật.
Phạm Gia – nguyên là chuẩn úy thuộc quân khu Minh Châu đã được sắp xếp giả mạo để đánh lừa thị giác của đám người Huỳnh Nhân và Phùng Cẩn Mai.
Bây giờ, cuối cùng thì danh tính của người dơi có được đưa ra ánh sáng hay không đây?
Bản thân chú Dương cũng sững sờ một lát, sau đó cười lạnh lùng một tiếng.
“Cái gì mà người dơi với chả con dơi. Tôi không hiểu các người đang nói cái gì.”
“Nhưng các người cũng nói đúng một phần rồi đấy. Đoạn video năm năm trước quả thật là do tôi quay. Tôi đã giao nó cho Đổng Ý Hành của nhà họ Đổng và yêu cầu gã ta giữ nó thật tốt để tương lai còn dùng tới.”
Vẻ mặt Huỳnh Nhân rất bình tĩnh nhưng lại không nói gì. Ánh mắt Lưu An đã đằng đằng sát khí. Nếu không phải Huỳnh Nhân cản lại không cho ra tay thì cô ta đã sớm lao tới rồi.
Mặc dù người này không trực tiếp thừa nhận nhưng Lưu An đã nghe nói rằng ông ta lệ thuộc vào tổ chức “Võng Lượng” kia.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Vân dại ra như không thể tin nổi nhìn chú Dương, anh ta nói. “Chú Dương, chú đang nói cái gì vậy? Lẽ nào trong mắt của chú, nhà họ Thẩm chỉ là quân cờ thôi sao?”
“Không sai.”
Chú Dương không hề giấu giếm chút nào mà chỉ bình thản nói.
“Năm năm trước, lúc tôi giao video cho Đổng Ý Hành theo lệnh của cấp trên thì ván cờ đã bắt đầu rồi. Nhà họ Thẩm là quân cờ đầu tiên mà tôi chiếm giữ cho tổ chức. “
“Cái… Ý chú là sao?”
“Vẫn chưa hiểu à?”
Chú Dương nhìn Thẩm Thanh Vân với một ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh nhạt.
“Trước đây, lòng trung thành và sự khiêm tốn của tôi đều là giả vờ mà thôi. Theo tôi thấy thì hai ông cháu các người đúng là bất tài vô dụng, khiến người khác ghê tởm.”
Ầm.
Ngay khi nghe thấy những lời này, Thẩm Thanh Vân trực tiếp ngã quỵ xuống, vẻ mặt tái nhợt, đồng tử co rút đột ngột.
Cho đến bây giờ, anh ta vẫn không muốn chấp nhận sự thật rằng người quản gia đáng tin cậy nhất của gia đình đã tự tay giết chết ông nội mình.
“Tôi đã đi theo Thẩm Bán Sơn hai mươi năm rồi. Trong mười lăm năm đầu thì là đối tác kinh doanh, năm năm trước mới đột nhiên trở thành quản gia của nhà họ Thẩm. Cậu có biết vì sao không?”
Gương mặt chú Dương hé ra một nụ cười lạnh lùng nhìn Thẩm Thanh Vân rồi hỏi.
Thẩm Thanh Vân lắc đầu liên tục với ánh mắt ngỡ ngàng.
“Đó là bởi vì tổ chức đã vừa ý vùng đất như châu ngọc này từ lâu và muốn khai thác nó thành cứ điểm đầu tiên. Muốn hoàn thành mục tiêu này thì chắc chắn cần phải trở thành người giàu có nhất của thành phố. Nhà họ Thẩm là mục tiêu đầu tiên của tôi. Vì vậy tôi đã kiểm soát nhà họ Thẩm dưới hình thức hợp tác kinh doanh.”
“Kế hoạch diễn ra rất thuận lợi, nhưng tôi vẫn đánh giá cao năng lực của ông nội cậu. Vốn dĩ kế hoạch của tôi là trong vòng mười năm năm khiến nhà họ Thẩm trở thành gia tộc giàu có bậc nhất ở Minh Châu. Không ngờ rằng đã hai mươi năm trôi qua rồi mà nhà họ Thẩm vẫn cứ là một trong bốn gia tộc quyền thế nhất. Điều này khiến tôi vô cùng thất vọng.”
Thẩm Thanh Vân không nói nên lời, nhưng cơ thể anh ta lại càng run rẩy mạnh hơn.
Anh ta đã nghe ông nội nói qua về lịch sử phát triển của nhà họ Thẩm. Dựa vào mạng lưới Internet để làm nên sự nghiệp, lúc đó thời cơ này đã mang đến nhiều đối tác kinh doanh cho Thẩm Bán Sơn.
Vào những năm chín mươi, khi nền kinh tế mới hồi phục, Internet còn chưa phổ biến như bây giờ, nhưng chú Dương đã sớm phát hiện ra cơ hội kinh doanh và dẫn dắt nhà họ Thẩm khai thác Internet trên mảnh đất hoang vu này, ngày càng phát triển cho đến ngày nay.
Thật lòng mà nói, nếu không có chú Dương quản gia thì sẽ không có nhà họ Thẩm của hiện tại.
“Tất cả những điều này đều là lợi dụng sao?” Thẩm Thanh Vân không thể tin được.
“Không sai.”
Chú Dương chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nói.
” Lúc tôi thất vọng với nhà họ Thẩm thì lại có một chuyện lớn khác xảy ra đủ ảnh hưởng đến tình hình của Minh Châu.”
Sau khi nói những lời này, ông ta nhìn về phía Huỳnh Nhân.
Vậy nên tất cả mọi người đều hiểu việc mà ông ta nói đến là gì. Việc Thiều Gia Nguyệt của nhà họ Thiều kết hôn nhưng vào đêm tân hôn chú rể lại biến mất không rõ lý do.
“Thì ra đó là mệnh lệnh của ông.”
Ánh mắt Huỳnh Nhân cuối cùng cũng trở nên u ám. Anh nhìn chằm chằm vào chú Dương.
“Đương nhiên không phải, quyền lực của tôi đâu có lớn như vậy.”
Chú Dương lắc đầu, nghiêm nghị nói.
“Thật ra người đứng sau tất cả chuyện này là người khác. Nhưng cả đời này cậu cũng sẽ không bao giờ biết được đâu.”
Ánh mắt của Huỳnh Nhân hơi tối sầm lại, nhưng anh không tức giận mà vẫn tiếp tục nghe ông ta nói tiếp.
“Sau khi biết cậu biến mất trong đám cưới của Thiều Gia Nguyệt, tôi đã vội chạy đến hiện trường và tình cờ quay được cảnh tượng như vậy. Trực giác mách bảo tôi rằng trong tương lai, cuốn băng ghi hình này sẽ có tác dụng rất lớn.”
Chú Dương mặt không chút thay đổi nói.
“Thân phận của tôi quá nhạy cảm, vì không tiện mang theo nó nên tôi đã giao lại cho Đổng Ý Hành, đồng thời cũng chôn một quân cờ xuống nhà họ Đổng. Tất cả mọi chuyện đều như ý muốn của tôi. Nhà họ Thiều và nhà họ Đổng lần lượt suy yếu. Điều duy nhất khiến tôi không ngờ chính là con rùa già Thẩm Bán Sơn này lại có thể vô dụng đến vậy, vậy mà lại có thể tự tay giao sản nghiệp đã gây dựng nửa đời người cho người khác. Như vậy chẳng phải tâm huyết của tôi trở nên công cốc rồi sao? “
“Vậy nên ông muốn giết Thẩm Thanh Vân sao?” Huỳnh Nhân cười lạnh.
“Đúng vậy, nếu cậu ta có suy nghĩ giao lại toàn bộ nhà họ Thẩm thì chứng tỏ cậu ta đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi.”
Chú Dương mang vẻ mặt giễu cợt tàn nhẫn và giọng nói lạnh lùng.
Sau khi nghe những lời này, tinh thần của Thẩm Thanh Vân đã không còn tỉnh táo nữa. Đây là cú sốc quá lớn khó có thể nào phục hồi được. Đôi mắt của Huỳnh Nhân trở nên u ám, kẻ phản bội như vậy còn đáng ghê tởm hơn Thẩm Thanh Vân và Thẩm Bán Sơn.
“Ông hoàn toàn có quyền tiết lộ việc này muộn hơn một chút. Bởi cứ như bây giờ thì tôi đã biết tất cả kế hoạch của ông rồi.” Anh nói với chú Dương.
“Không cần phải lo, bởi vì tất cả mọi người đều phải chết ở đây thôi.”
Chú Dương nhếch môi nở một nụ cười rạng rỡ nhìn Huỳnh Nhân.
“Người chết sẽ không bao giờ để lộ bí mật.”
“Vậy sao?”
Huỳnh Nhân không chút mảy may lo sợ, chỉ thản nhiên nói.
“Xem ra ông không hiểu rõ tình huống bây giờ rồi. Tôi và Lưu An có hai người, còn ông thì chỉ có một mà thôi.”
Chú Dương lắc đầu.
“Có đôi khi số lượng không giải quyết được vấn đề gì. Tôi biết hai người rất mạnh, nhưng tôi càng mạnh hơn.”
Ngay khi vừa dứt lời, một luồng hơi thở thuộc về kẻ mạnh phóng ra từ trong cơ thể ông ta. Luồng hơi thở này còn mạnh hơn kiếm sĩ mù lúc trước nhiều. Ngay cả ánh mắt của Lưu An cũng phải trở nên nghiêm túc, thủ thế sẵn sàng đón địch.
“Thế nào?”
Chú Bác nở một nụ cười u ám.
“Cho dù hai người có hợp tác lại thì sao nào? Cũng không phải là đối thủ của tôi.”
Những lời này cao ngạo đến mức khiến Thẩm Thanh Vân sợ hãi cả người run lên. Thật không ngờ lại có một ngày anh ta phải nhờ Huỳnh Nhân cứu mạng.
Dù sao thì nếu như Huỳnh Nhân còn sống, chưa chắc anh ta đã phải chết. Nhưng nếu như chú Dương còn sống thì chắc chắn ông ta sẽ giết anh ta để bịt miệng.
Tuy nhiên, nhìn thấy toàn bộ hơi thở của Chú Dương, Huỳnh Nhân lại cười khẽ. “Xem ra ông hoàn toàn chẳng hiểu gì về sức mạnh rồi.”
“Hả?”
Chú Dương nghi ngờ nhìn Huỳnh Nhân. Sức mạnh mà ông ta thể hiện hẳn là phải mạnh hơn sức mạnh mà Huỳnh Nhân bộc lộ ra trước đó mới đúng.
Lưu An đang định ra tay thì bị Huỳnh Nhân ngăn lại. Anh nở một nụ cười lạnh nhạt:
“Đối phó với ông ta chúng ta không cần phải ra tay.”
Không đợi Lưu An trả lời, Huỳnh Nhân đã nhìn về phía chú Dương.
“Tôi phải sửa lại một sai lầm của ông mới được. Đôi khi số lượng có thể quyết định tất cả đấy.”
Vừa dứt lời, anh liền đánh tay về một hướng.
Vù vù vù…
Từng bóng dáng bay vụt qua từ bốn phương tám hướng, giống như những chú chim sơn ca đậu xuống các cành cây xung quanh.
Nhìn kỹ hơn thì hóa ra là những bóng người dày đặc, khuôn mặt khác nhau, thân hình có béo có gầy, điểm giống nhau duy nhất chính là ánh mắt đằng đằng sát khí.
“Đây… những người này đều là sát thủ sao?”
Giờ phút này, vô số sát thủ không hẹn mà cùng xuất hiện khiến ngay cả chú Dương cũng phải tái mặt.
“Đúng vậy.”
Huỳnh Nhân cười khẽ.
“Chúng ta chơi một trò chơi nhé?”
“Một mình ông đấu với ba nghìn sát thủ này.”