“Thì ra là thế.”
Sau khi nghe câu chuyện về Kỳ Hạ Huy, niềm ngưỡng mộ trong mắt Huỳnh Nhân càng thêm mạnh mẽ.
Một số người sinh ra để làm những việc lớn lao, đừng thấy Hoắc Hiền miêu tả có phần đơn giản, chỉ khi tự mình trải qua những nguy hiểm trong đó thì mới hiểu rõ.
Ở một góc độ nào đó, Kỳ Hạ Huy và Huỳnh Nhân rất giống nhau, đều là từng bước, đi từ một người bình thường lên tới đỉnh cao quyền lực.
Bất chợt, ánh mắt anh quay lại nhìn Hoắc Hiền, hỏi.
“Nguyên khí của nhà họ Hoắc bị tổn hại nặng nề. Hẳn là cô đang bí mật giúp đỡ đúng không?”
Hoắc Hiền cười khúc khích.
“Đương nhiên, tôi và anh Hạ Huy đều muốn ông già đó chết đi. Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ ra tay.”
“Cho nên?”
Huỳnh Nhân bật cười, nhìn Hoắc Hiền.
“Cô kể tôi nghe quá khứ nhà họ Hoắc làm gì?”
“Tôi hy vọng anh có thể giúp anh Hạ Huy.”
Nụ cười trên mặt Hoắc Hiền dần tắt, trở nên vô cùng trịnh trọng.
“Mặc dù gần đây nhà họ Kỳ đang vùng lên, nhưng dù sao nhà họ Hoắc cũng là một gia tộc có tiếng lâu đời. Tôi sợ một khi cục diện trở nên không kiểm soát được, anh Hạ Huy sẽ bị tổn thất. “
Huỳnh Nhân trầm tư một lúc rồi nhìn cô, nghiêm túc nói.
“Cô nên biết là tôi chỉ là một người bình thường, làm sao có khả năng kiểm soát chiến cuộc?”
“Anh có.”
Hoắc Hiền nhìn thẳng vào mặt Huỳnh Nhân trả lời.
“Anh không chỉ có, mà còn dễ dàng quyết định sống chết của hai bên.”
“Sao cô biết?”
Huỳnh Nhân thong thả lắc ly rượu, đôi mắt thâm thúy quan sát cô.
“Trực giác của phụ nữ.”
Hoắc Hiền nghiêm túc trả lời.
“Trong nhà họ Trịnh, anh hoàn toàn có thể mặc kệ Trịnh Tiến Thành, thì cũng nhất định sẽ không e sợ nhà họ Hoắc. Lúc trước anh Hạ Huy kể rằng anh ấy đã gặp tổ sư gia quyền pháp, chắc là nói anh đấy?”
Huỳnh Nhân cũng không gật đầu phủ nhận, mà chỉ là thản nhiên liếc nhìn cô một cái.
“Đây cũng là trực giác của phụ nữ sao?”
“Không.”
Hoắc Hiền lắc đầu nói.
“Đây là một suy đoán có căn cứ.”
Huỳnh Nhân bật cười.
“Nếu muốn tôi giúp, cũng không phải không được, nhưng cô nên hiểu là tôi còn có gia đình. Nếu như để vợ tôi biết tôi nhúng tay sâu vào cuộc chiến giữa hai nhà các người, hẳn là rất đau đầu.”
Hoắc Hiền chưa nghe ra ý của Huỳnh Nhân, nghiêm mặt đáp.
“Anh Huỳnh, chỉ cần anh có thể giúp đỡ nhà họ Kỳ, bất cứ điều kiện gì tôi cũng hứa với anh.”
“Điều kiện gì, cũng được?”
Huỳnh Nhân cười một cách kỳ quặc, ánh mắt cố ý dừng trên cơ thể lả lướt hấp dẫn của Hoắc Hiền.
Vốn tưởng rằng Hoắc Hiền sẽ sợ, nhưng không ngờ Hoắc Hiền lại chẳng mảy may sợ hãi, cười đến run người.
“Anh Huỳnh, anh dùng trò này với mấy cô gái nhỏ chưa trải đời còn được, chứ thực sự tôi không làm được.”
Nói rồi, Hoắc Hiền phong thái ưu nhã đứng lên, đột nhiên duỗi một ngón tay mảnh khảnh, lướt trên cằm Huỳnh Nhân, cười khúc khích.
“Nếu anh Huỳnh có ý với cô gái nhỏ, chi bằng, cô gái nhỏ chủ động vậy?”
“…”
Huỳnh Nhân như chạm trán đại địch, toàn thân nổi da gà, anh nhanh chóng đứng dậy, gạt tay Hoắc Hiền ra, vẻ mặt kinh ngạc.
“Cô làm gì vậy?”
“Gần đây có một khách sạn, anh nói xem làm gì hả?”
Hoắc Hiền chớp chớp mắt, tiến thêm một bước, nói.
“Chỉ là không biết anh Huỳnh thích cái gì, tôi đều có hết.”
Đôi mắt Huỳnh Nhân co giật dữ dội, đây là lần đầu tiên anh chịu thiệt trước một người phụ nữ. Ngay cả khi đối mặt với Thiều Gia Nguyệt, anh cũng không hề chịu thiệt.
Ho khan vài tiếng, sắc mặt anh trở lại bình thường.
“Tôi không nói sẽ không giúp Kỳ Hạ Huy. Hơn nữa, tôi lo ngại không có cớ công kích nhà họ Triệu. Cô là một đột phá rất tuyệt.”
“Vậy thì, hợp tác vui vẻ?”
Sau đó, Hoắc Hiền lúc này mới hài lòng đứng dậy, nở một nụ cười đưa tay về phía Huỳnh Nhân.
Về đến nhà đã là ba bốn giờ sáng, Huỳnh Nhân lướt mắt nhìn Liễu Phi Tuyết và Tiểu Như vẫn còn đang ngủ, liền thở phào, thận trọng chui vào trong chăn.
Sáng sớm hôm sau, trong hộp thư nhà nhận được một thiệp mời đám cưới được làm rất tinh xảo.
“Ai cưới thế?”
Liễu Phi Tuyết đang chuẩn bị bữa sáng và hỏi một cách thản nhiên.
“Liễu Cảnh Nhiên và Văn Duy Thần nhà họ Văn.” Huỳnh Nhân xem thời gian, hôn lễ là ở khách sạn Imperial vào thứ ba tuần sau.
“Vậy sao…”
Liễu Phi Tuyết cười nhẹ, rồi không hỏi thêm câu nào nữa, cô không thích ai trong số họ cả.
“Phi Tuyết, em đi đám cưới với anh được không?”
Huỳnh Nhân đến bên cạnh Liễu Phi Tuyết, nhẹ giọng hỏi.
Liễu Phi Tuyết theo bản năng muốn từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt của Huỳnh Nhân, cô lại không thể nói lời từ chối, chỉ đành đồng ý.
“Được.”
“Cảm ơn em.” Huỳnh Nhân cảm ơn từ đáy lòng.
Sau bữa sáng, Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết cùng nhau đưa Tiểu Như đến nhà trẻ, sau đó đi Tòa nhà Quốc tế.
Sau khi đi vào Tòa nhà Quốc tế, Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết tách ra, một trước một sau giữ khoảng cách mười mét, cuối cùng tách ra ở tầng tám mươi tám.
Sau khi trở lại tầng cao nhất, Thiên Việt Bân và La Bố đã đợi rất lâu.
“Anh Huỳnh, theo chỉ thị của anh, tất cả công ty dưới tên nhà họ Văn đều đã bị đuổi khỏi Minh Châu và ban hành lệnh cấm. Nếu không có gì thay đổi, nhà họ Văn sẽ vĩnh viễn không mở được thị trường Minh Châu được nữa.”
“Bước tiếp theo là thị trường Giang Tô.”
La Bố báo cáo ngọn ngành.
“Chỉ cần anh Huỳnh nói một lời, tôi sẽ cho thương hội Hồng Ưng ở Giang Thành trấn áp nhà họ Văn, khiến anh ta không ngóc đầu lên được.”
Về phần báo cáo của La Bố và Thiên Việt Bân, Huỳnh Nhân chưa nói câu nào. Đôi mắt nhấp nháy rồi nói một câu không liên quan đến chủ đề.
“Nhà họ Văn, sắp kết hôn rồi hả?”
La Bố và Thiên Việt Bân sững sờ một lúc, sau đó gật đầu.
“Đúng vậy, Văn Duy Thần nhà họ Văn sẽ kết hôn với Liễu Cảnh Nhiên nhà họ Liễu.”
Huỳnh Nhân nhàn nhạt thở dài yếu ớt, xua tay nói.
“Việc trấn áp nhà họ Văn tạm ngừng vào lúc này, ít nhất cho đến khi đám cưới của họ kết thúc.”
Thiên Việt Bân lúng túng và định lên tiếng hỏi lại bị ánh mắt của La Bố ngăn lại.
Anh mỉm cười nhận lệnh.
“Anh Huỳnh, tôi sẽ làm ngay, anh còn căn dặn nào nữa không?”
“Ngoài ra, thị trường Minh Châu đã bật đèn xanh cho nhà họ Văn, nối lại hợp tác với họ”
La Bố và Thiên Việt Bân nhìn nhau, bất kể có bao nhiêu thắc mắc cũng không hỏi, chỉ trả lời rồi bắt tay vào làm.
Trong văn phòng rộng rãi chỉ còn lại một mình Huỳnh Nhân.
Anh nheo mắt, lẩm bẩm một mình.
“Nhà họ Văn, tôi hi vọng các người đối xử tốt với cô ấy một chút, như thế tôi còn giúp các người phát triển, nếu không, trên đời sẽ không còn nhà họ Văn.”
“…”
Văn Duy Thần đến mơ cũng không ngờ rằng Huỳnh Nhân có thể nhấn chìm gia tộc nhà họ Văn vào vũng lầy chỉ trong một suy nghĩ, cũng có thể nâng họ lên tận thiên đường chỉ trong một suy nghĩ.
Đám cưới tuần sau là trận chiến sinh tử của nhà họ Văn, thành ra thế nào thì phải xem bản thân bọn họ.
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc lại bị gõ vang.
“Huỳnh Nhân, anh có ở đó không?”
Nghe thấy giọng nói, vẻ mặt của Huỳnh Nhân lập tức giãn ra, cảm thấy có chút ngạc nhiên khi Liễu Phi Tuyết lại chủ động tìm đến cửa.
“Phi Tuyết, có chuyện gì thế?” Huỳnh Nhân mở cửa cho cô, Liễu Phi Tuyết mặc đồng phục đứng ở cửa.
“Không có gì, chỉ là vừa rồi có cuộc họp cấp cao. Một số kế hoạch chuẩn bị liên quan đến ‘Thiên sứ’ sẽ thảo luận với anh.” Liễu Phi Tuyết mỉm cười.
Vẻ mặt Huỳnh Nhân kinh ngạc một hồi, sau đó hiện ra nụ cười.
Nguyên mẫu của Thiên Thần chính là con gái của họ, Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết, cả hai đều hy vọng rằng sản phẩm mỹ phẩm mới này sẽ trở thành một hit lớn.
Vì vậy, về vấn đề này, Liễu Phi Tuyết đều sẽ bàn bạc với Huỳnh Nhân.
Cô ấy giải thích cho Huỳnh Nhân từng ưu điểm và nhược điểm của từng kế hoạch, Huỳnh Nhân cũng nghiêm túc lắng nghe.
‘Trăm khoanh vẫn quanh một đốm’, các kế hoạch này không tách rời điểm trung tâm: phụ nữ và trẻ em là những người kiếm tiền giỏi nhất.
Trông có vẻ là hai vấn đề, thực ra có thể gộp lại thành một vấn đề.
Hôn nhân là một cuộc lội ngược dòng, trước khi kết hôn phụ nữ tiêu tiền cho mỹ phẩm, sau khi kết hôn phụ nữ tiêu tiền cho con cái. Truyện Khác
Đạo diễn Thái Liên quả thực rất có tài, ngay khi sản phẩm mới được đưa ra thị trường đã lập tức nhận được phản hồi tốt, đặc biệt là sự gia nhập của Huỳnh Thăng Phát, như hổ mọc thêm cánh.
Cuối cùng, Huỳnh Nhân chọn một phương án.
“Bản kế hoạch này do ai viết?”
Liễu Phi Tuyết nhìn tên và đọc lên.
“Nguyệt Thiền.”
“Cứ làm theo kế hoạch của cô ta.”
Liễu Phi Tuyết cân nhắc hồi lâu, quyết định của Huỳnh Nhân không có xen lẫn tình cảm cá nhân, hoàn toàn là bản kế hoạch hoàn hảo nhất, thế là cô gật đầu: “Những công việc tiếp theo để Phương Nhã hoàn quyền phụ trách, đúng lúc cô ấy là chủ nhiệm bộ phận quan hệ công chúng, là thế mạnh của cô ấy.”
Quyết sách này có thể nói là sự lăng xê cho Nguyệt Thiền, hoàn toàn trở thành tâm phúc của Liễu Phi Tuyết. Tương tự, cũng sẽ dẫn đến nhiều tranh chấp bè phái hơn.
Liễu Phi Tuyết đang chuẩn bị tắt máy tính thì một cửa sổ pop-up tin tức bắt mắt hiện lên.
Trên màn hình trắng với các dòng chữ đen, có một dòng chữ cỡ lớn gây sốc được viết trên đó – Một bộ mặt không muốn người biết của chủ tịch Tập đoàn Lệ Tinh.
Sắc mặt Liễu Phi Tuyết hơi thay đổi, cô run rẩy mở trang.
Ở đầu trang là một video clip, bên dưới là viết chi chít hơn một nghìn từ, tất cả đều chỉ trích Liễu Phi Tuyết thiếu thận trọng trong cuộc sống riêng tư của cô, rồi tóm tắt bằng một bài thơ thất ngôn.
Gà mẹ mười tám điểm phấn son
Đêm đêm động phòng đổi tân lang
Một đôi tay ngọc ngàn người gối
Một bờ môi son vạn kẻ hôn.