“Đoàn xe Vũ Yến?” Lăng Tiêu nhăn nhăn mày: “Là đoàn xe nhà Lý Tinh Vũ?”
“Đúng vậy Lăng thiếu, hiện tại đoàn xe Vũ Yến không bằng trước kia, nó cũng không phải lựa chọn tốt nhất của thiếu phu nhân.” Vinson khách quan phân tích.
Sau đó Vinson liền nghe Lăng Tiêu nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì trước kia cha của Lý Tinh Vũ đã bị tàn phế chân phải trong một cuộc thi.”
Vinson trả lời: “Đúng vậy Lăng thiếu.”
“Tôi đã biết, tiếp tục nhìn chằm chằm cô ta.”
Lăng Tiêu lạnh lùng tắt máy.
Thịnh Hoàn Hoàn sẽ không vô duyên vô cớ gia nhập đoàn xe Vũ Yến, hắn nhớ Mộ Tư cũng bị tàn phế chân phải.
Cho nên cô bị tình thế ép buộc phải gả cho hắn, nhưng trong lòng vẫn nhớ mãi không quên tình cũ?
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức gọi thêm hai món, Lăng Kha “Chậc chậc” hai tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn.
Chờ đồ ăn được bưng lên, Lăng Kha duỗi tay muốn gấp, lại bị Thịnh Hoàn Hoàn vô tình hất bay, rốt cuộc Lăng Kha cũng không nhịn được nữa: “Cái con nhỏ vô nhân tính này, đau lòng cho chồng mình vậy à? Anh ta có thương cậu đâu?”
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt mở miệng: “Hiện tại tớ chỉ muốn được sống chung hoà bình với anh ta, lấy lòng một chút cũng không có hại gì, tớ cũng đỡ chịu thêm đau khổ.”
Lời Thịnh Hoàn Hoàn nói làm sóng mũi Lăng Kha cay cay: “Nếu mẹ cậu nghe thấy lời này thì nhất định sẽ rơi lệ đầy mặt.”
Nếu Hoàn Hoàn gả cho người đàn ông khác thì họ nhất định sẽ nâng cô như nâng trứng, đáng tiếc người nọ là ma quỷ máu lạnh ai ai cũng sợ hãi!
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, an ủi Lăng Kha mà cũng đang an ủi bản thân: “Sẽ từ từ tốt lên thôi, dù sao tớ và anh ta chỉ vừa quen biết không lâu, hai bên đều không hiểu nhau.”
Lăng Kha nhìn Lăng Thiên Vũ, nhỏ giọng hỏi cô: “Hai người ngủ chung chưa?”
Thịnh Hoàn Hoàn hơi ngơ ra, sau đó gật gật đầu.
Lăng Kha lại nói: “Hoàn Hoàn, cậu nghe tớ nói, bây giờ cậu là vợ anh ta, không có việc gì cứ dùng sức tán tỉnh, tuyệt đối đừng cho hồ ly tinh bên ngoài có cơ hội chen vào. Cậu xinh đẹp ngon miệng như vậy, tớ không tin anh ta không rung động, tán một thời gian nhất định cũng có tình cảm.”
“Hơn nữa vợ chồng làm chuyện thân mật nhiều lần sẽ giúp tình cảm nóng lên, nhìn Lăng Tiêu có vẻ rất thích con nít, chờ sau này hai người có con thì tình cảm cũng ổn định.”
Nghe Lăng Kha nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn thật muốn cười khổ, hắn căn bản không tính để cô mang thai con của hắn!
Thấy Lăng Kha lại muốn phát biểu, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ngăn cô ấy lại: “Chuyện của tớ thì tớ tự xử lý, cậu nên lo cho bản thân mình đi thôi!”
Trên mặt Lăng Kha hiện lên chút ngọt ngào và ngượng ngùng, y như một thiếu nữ rơi vào bể tình: “Tớ thì có gì cần lo chứ, Hàn Tư rất tốt với tớ, đêm nào cũng đến chỗ tớ.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại: “Anh ta không cho cậu đến ở chung à?”
Lăng Kha lắc lắc đầu, không cho là đúng mà nói: “Dù sao tớ cũng có nhà của mình, anh ấy dọn đến chỗ tớ cũng giống vậy thôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Vậy anh ta có nói khi nào dẫn cậu về Lệ gia gặp cha mẹ không?”
Lăng Kha lại lắc đầu: “Không có, chúng tớ vừa hẹn hò, đâu nhanh như vậy.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì không tiện nói thêm nữa, chỉ là làm bạn tốt, cô phải nhắc nhở cô ấy: “Nhớ phải chuẩn bị đầy đủ, bảo vệ tốt bản thân.”
Lăng Kha không vui mà sầm mặt: “Hoàn Hoàn, tớ biết cậu luôn không xem trọng tớ và Hàn Tư, nhưng tớ thật sự thực yêu anh ấy, hơn nữa tớ tin anh ấy cũng yêu tớ, nếu tớ thật sự mang thai thì anh ấy nhất định sẽ cầu hôn tớ.”
Thịnh Hoàn Hoàn còn có thể nói gì?
Lăng Kha cũng nhận ra thái độ của mình không tốt, vội nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Xin lỗi, tớ hơi kích động, nhưng Hoàn Hoàn, cậu có thể nể mặt tớ mà tốt với Hàn Tư một chút không, đừng lần nào cũng xụ mặt được không?”
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời: “Tớ cố gắng thôi!”
Lăng Kha nói: “Là nhất định phải làm vậy.”
Nửa tiếng sau, Thịnh Hoàn Hoàn xách hộp cơm, dắt Lăng Thiên Vũ xuất hiện ở phòng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế.
Các thư ký nhìn thấy Lăng Thiên Vũ thì rất thích, luôn khen cậu đẹp trai, đáng tiếc cậu nhóc chỉ xụ mặt, ai tới gần thì trừng người đó, làm các thư ký né xa ba thước, than thở không hổ là con trai của ma quỷ, vẻ mặt này quá giống.
Thịnh Hoàn Hoàn dẫn Lăng Thiên Vũ vào phòng giám đốc, Lăng Tiêu vừa trở về sau khi họp xong, đang ngồi trước máy tính xử lý công việc, sắc mặt không được đẹp lắm.
Nhưng cái mặt như tảng băng trôi của hắn chưa bao giờ đẹp cả.
“Lăng Tiêu, ăn cơm trước đi!” Thịnh Hoàn Hoàn gọi Lăng Tiêu một tiếng rồi lấy món ăn đã đóng gói ra, đặt lên bàn.
Nhưng Lăng Tiêu như không nghe thấy, không nâng đầu một cái mà tiếp tục xử lý công việc.
Thịnh Hoàn Hoàn làm xong thì thấy Lăng Tiêu vẫn thờ ơ, cô thông minh đưa mắt ra hiệu cho Lăng Thiên Vũ.
Lăng Thiên Vũ tò mò đánh giá văn phòng của Thịnh Xán, sau đó nhìn thấy ánh mắt của Thịnh Hoàn Hoàn thì lập tức hiểu ra.
Tiếp theo cậu nhóc nhảy xuống khỏi sô pha, ăn ý đi đến bên cạnh Lăng Tiêu.
Tiếp theo Lăng Tiêu cảm thấy có người kéo kéo vạt áo hắn, cúi đầu liền thấy khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Lăng Thiên Vũ.
Lăng Thiên Vũ không sợ đại ma vương Lăng Tiêu chút nào, cậu nắm lấy tay áo hắn mà kéo mạnh, rốt cuộc cũng làm đại ma vương chịu đứng lên.
Lăng Tiêu ngồi xuống bàn, Thịnh Hoàn Hoàn đặt cơm trước mặt hắn, không khí đột nhiên trở nên khẩn trương nặng nề, cô vội tìm đề tài: “Hôm nay tôi đến bãi đua xe Tây thành.”
Lăng Tiêu không buồn nâng mắt lên một cái.
Thịnh Hoàn Hoàn lại nói tiếp: “Hôm nay Thiên Vũ rất tuyệt, tôi dẫn nó lên sân thi đấu chạy vài vòng mà cũng không sợ.”
Lần này Lăng Tiêu liếc nhìn Lăng Thiên Vũ một cái, cậu nhóc phụ họa gật đầu gật đầu.
Lăng Tiêu vẫn không nói gì, tiếp tục trầm mặc dùng cơm.
Thịnh Hoàn Hoàn biết hắn nghe, không cảm thấy không kiên nhẫn nên tiếp tục nói: “Anh có nghe nói đến đoàn xe Vũ Yến chưa?”
Vẫn không đáp lại.
Được rồi, lúc ăn và ngủ không nói chuyện!
Hắn tiếp tục ăn cơm của hắn, cô tiếp tục nói chuyện của cô: “Lý Tinh Vũ cũng xuất thân từ đoàn xe Vũ Yến, cha anh ấy là Lý Hưng Hoài, là chiến thần đời đầu, Vũ Yến đã từng rất huy hoàng, đáng tiếc sau khi Lý Tinh Vũ chết liền xuống dốc.”
“Lý Tinh Vũ là người tốt, trước kia anh ấy còn từng chỉ điểm tôi, đáng tiếc sau này vì cứu một đứa bé mà gặp tai nạn mất mạng, hiện giờ Vũ Yến xuống dốc đến mức bị người ta hà hiếp...”
“Cho nên cô muốn gia nhập Vũ Yến?” Lăng Tiêu đột nhiên mở miệng cắt ngang lời Thịnh Hoàn Hoàn nói.
Thịnh Hoàn Hoàn liên tục gật đầu, đôi mắt sáng ngời đầy sức sống: “Đúng rồi, tôi cảm thấy anh hùng không nên có kết cục như vậy, Lý Hưng Hoài là chiến thần đời đầu, ông ấy có thể dạy ra anh hùng như Lý Tinh Vũ thì nhất định là một người ghê gớm.”
“Vũ Yến là đoàn xe lâu đời, nó chịu tải mộng tưởng của hai đời chiến thần và vô số fan hâm mộ, không nên điêu tàn như vậy, anh nói đúng không?” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu đầy chờ mong.
Chỉ thấy Lăng Tiêu buông đôi đũa trong tay xuống, ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn cô, ánh mắt thâm thúy rất sắc bén, cả người toả ra uy thế khiếp người: “Cô xác định nguyên nhân mình gia nhập Vũ Yến không phải vì Lý Hưng Hoài và Mộ Tư đều tàn phế như nhau sao?”