Mục lục
Nháp - Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại Lăng gia, chiến hỏa đã yên tĩnh.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa vào cửa đã cảm thấy không thích hợp, ai cũng có vẻ run sợ, cô không khỏi bị bầu không khí nghiêm túc khẩn trương này làm ảnh hưởng.

Tiến vào phòng khách, cô đã nhìn thấy Lăng Tiêu ngồi trên ghế sa lon đưa lưng về phía mình. Bên chân Lăng Tiêu đầy những mảnh vụn, nhưng không ai dám đi lên dọn dẹp.

"Lăng Tiêu, Thiên Vũ đâu?"

Thịnh Hoàn Hoàn không trông thấy Lăng Thiên Vũ, lập tức nơm nớp lo sợ đi lên hỏi, tình hình tối hôm qua làm cô sinh ra sợ hãi mãnh liệt với hắn.

Vẻ mặt Lăng Tiêu rất lạnh nhạt, nhìn không ra dị thường, lại làm người ta cảm thấy sợ hãi.

Lăng Tiêu ngước mắt nhìn cô rồi trả lời một câu: “Quá ồn, bị tôi làm hôn mê rồi."

Bị hắn làm hôn mê?

Không biết có phải là ảo giác của Thịnh Hoàn Hoàn không mà trong giọng nói của Lăng Tiêu lại mang theo một tia tự trách.

Lăng Tiêu nhìn cô một cái, ánh mắt rơi xuống những mảnh vụn trên mặt đất.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy lúc này Lăng Tiêu đang tức giận, nhưng không phải nhằm vào cô, cũng không phải người khác, mà là với chính hắn.

Sự tự trách vừa rồi không phải là ảo giác của cô.

Lăng Tiêu còn biết tự trách, rốt cuộc hắn đã làm gì Thiên Vũ?

Thịnh Hoàn Hoàn rất lo lắng, bước nhanh đi đến phòng trẻ, Bạch quản gia mới đi ra từ bên trong: “Thiếu phu nhân."

Thịnh Hoàn Hoàn không phản ứng ông, chỉ đi vào phòng trẻ.

Cậu nhóc đang yên lặng nằm trên giường, sắc mặt ửng đỏ, trên người không có vết thương mới, nhìn như đang ngủ say.

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Bạch quản gia: “Chuyện gì đã xảy ra?"

Bạch quản gia thở dài và nói: “Đêm nay dì Hà đụng vào tiểu thiếu gia một chút, tiểu thiếu gia mất khống chế, vừa gào vừa rú lên, còn cầm đồ ném vào người khác, Lăng thiếu bất đắc dĩ phải đánh cậu ngất xỉu."

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại: “Có người bị thương không?"

Bạch quản gia nói chi tiết: “Dì Hà bị cái ly đập trúng, cũng may chỉ là vết thương nhỏ."

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Tôi biết rồi, chờ Thiên Vũ tỉnh lại, tôi sẽ bảo nó xin lỗi dì Hà."

"Thiếu phu nhân." Bạch quản gia hạ thấp người, lại không có ý rời đi.

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu nhìn về phía ông: “Làm sao vậy?"

Bạch quản gia nói: “Thiếu gia còn chưa ăn cơm."

Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn cái đồng hồ hình hoạt hình trên tường, đã hơn mười một giờ mà hắn còn chưa ăn cơm sao?



Vừa rồi lúc tranh tài với hắn là hơn chín giờ, hắn không ăn trước ở bên ngoài rồi trở lại à?

Dù tăng ca trong công ty cũng có thể ăn mà!

Luôn để đói như thế thì sao dạ dày không bị bệnh chứ?

Lúc Thịnh Hoàn Hoàn đi ra thì Lăng Tiêu còn ngồi ở đó, bóng dáng có vẻ rất cô đơn.

Nhưng Lăng Tiêu đường đường là tổng giám đốc tỷ phú, bị người người ở Hải thành e ngại, thủ đoạn sắc bén, tâm tư âm trầm, luôn khinh thường người khác. Trong từ điển của người đàn ông duy ngã độc tôn này làm sao lại có hai chữ cô đơn?

Điều Thịnh Hoàn Hoàn muốn biết nhất chính là rốt cuộc trước kia Lăng Thiên Vũ từng trải qua cái gì, mẹ ruột của cậu là ai, hiện tại đang ở nơi nào.

Nhưng cô biết Lăng Tiêu sẽ không nói những việc này cho mình.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn những mảnh vỡ bên chân hắn không ai xử lý, lập tức tự tìm máy hút bụi qua rồi cẩn thận dọn sạch.

Dọn xong mảnh vỡ, cô cũng dẹp luôn phần còn lại của cái ly, giội nước lên bàn rồi lau sạch.

Lăng Tiêu nhìn cô gái thành thạo trước mắt, nhớ tới nụ cười phấn chấn trên đường đua và tư thế hiên ngang cầm súng đêm đó, còn có dáng vẻ hiền lành điềm tĩnh đeo tạp dề của cô.

Rõ ràng là thiên kim đại tiểu thư, rõ ràng có thể mười ngón tay không dính nước mùa xuân, rõ ràng có thể áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng, nhưng cái gì cô cũng biết, hơn nữa còn làm giỏi đến ít ai sánh được.

Thịnh Hoàn Hoàn, rốt cuộc cô là dạng phụ nữ gì?

Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn dọn xong mới nhìn Lăng Tiêu và hỏi: “Bạch quản gia nói anh còn chưa ăn cơm, tôi nấu bát mì cho anh?"

Lăng Tiêu không nói gì, chỉ hơi gật đầu.

Lúc Thịnh Hoàn Hoàn nấu mì thì Lăng Tiêu đứng ở ngoài cửa nhìn cô.

Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ thầm, hắn nhất định đã đói lắm rồi, cho nên mới mặt lạnh đứng ở đó, im ắng thúc giục cô mau thỏa mãn dạ dày của hắn.

Hay là hắn sợ cô hạ độc vào bát mì?

Không biết có phải là khí thế của Lăng Tiêu quá mạnh hay cô quá nhát gan, cuối cùng cô suýt cắt trúng vào tay mình lúc cắt hành.

Thịnh Hoàn Hoàn ảo não nhìn hắn: “Anh có thể đi ra ngoài chờ chút không?"

Lăng Tiêu nhìn cô một cái, mang theo hơi lạnh mà đi ra ngoài.

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, rốt cục cũng có thể chuyên tâm nấu bát mì.

Lúc cô bưng mì ra thì không nhìn thấy Lăng Tiêu đâu, phòng ngủ của hắn đã đóng chặt, cô tiến lên gõ cửa: “Lăng Tiêu, mì xong rồi."

Chỉ chốc lát sau, Lăng Tiêu mặc đồ ngủ đi ra, tóc còn ướt đẫm nhễu nước.

Thịnh Hoàn Hoàn: “..."



Thấy Thịnh Hoàn Hoàn muốn nói lại thôi, Lăng Tiêu nhìn xuống cô từ trên cao, ánh mắt rơi lên đôi môi hồng nhuận, nơi đó hiện ra chút sáng bóng mềm mại, dáng môi rất xinh đẹp: “Đang suy nghĩ cái gì?"

Lăng Tiêu vừa tắm rửa đi ra, hơi lộ ngực, làn da màu lúa mạch có cơ bắp rắn chắc, nhìn rất gợi cảm, làm cô không tự chủ được nghĩ đến tối hôm qua.

Thịnh Hoàn Hoàn không được tự nhiên mà dời mắt khỏi người hắn, ra vẻ nhẹ nhàng hỏi: “Đàn ông các anh đều tắm nhanh như vậy sao?"

"Các anh?" Lăng Tiêu hơi cau đôi mày rậm lại.

Thịnh Hoàn Hoàn: “... Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút."

Cô đang tự đào mộ chôn mình sao?

Cũng may Lăng Tiêu cũng không hỏi thêm nữa.

Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, bắt đầu tận hưởng món ngon, rõ ràng động tác rất tùy ý, nhưng mọi cử động lại tao nhã như vương công quý tộc, thật là cảnh đẹp ý vui.

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi ngay ngắn ở đối diện hắn, chờ bị hắn "Xử lý".

Wenson nhất định đã nói với hắn chuyện đêm nay cô gặp phải Mộ Tư trong KTV. Dựa theo tính cách của Lăng Tiêu thì nhất định sẽ trừng trị cô, tựa như ngày nhận giấy đăng ký kết hôn, hắn đã để cô phơi nắng cả ngày.

Còn nữa, cô còn hủy hai chiếc siêu xe của hắn.

Hắn nhất định sẽ ghi hận hai tội này, chỉ chưa phát tác mà thôi.

Nhưng chờ một hồi mà Lăng Tiêu vẫn không mở miệng, Thịnh Hoàn Hoàn chống khuôn mặt nhỏ, trơ mắt nhìn hắn, càng chờ trong lòng càng không nắm chắc.

Nhìn một bát mì to bị Lăng Tiêu ăn sạch, Thịnh Hoàn Hoàn rất có cảm giác thành công, nghĩ thầm lần sau có nên nấu thêm một chút hay không?

Không phải có câu danh ngôn nói rằng, ăn của người ta thì nói năng cũng phải mềm mỏng hơn sao?

Lăng Tiêu ăn xong thì liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức để tay xuống, ngồi thẳng dậy.

Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn như một học sinh tiểu học đã làm sai đang chờ bị xử phạt, Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt nghiêm khắc, như đế vương nắm giữ lấy quyền sinh sát chúng sinh.

Đợi hồi lâu không thấy Lăng Tiêu mở miệng, Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ thầm dù sao cũng chết, dứt khoát chủ động nói: “Hai chiếc xe kia tôi..."


"Đi rửa bát." Lăng Tiêu đột nhiên cứng rắn cắt ngang lời cô.


"A?"


"Thế nào, không muốn rửa?"


Thịnh Hoàn Hoàn run mi, sau đó hai mắt sáng lên: “Rửa, rửa, lập tức đi rửa."


Nói xong cô lập tức dọn bát đũa chạy tới phòng bếp.


Lăng Tiêu nhìn cô gái chạy còn nhanh hơn thỏ kia thì khóe miệng không khỏi nhếch lại, sau đó lập tức khôi phục mặt lạnh, trong sự lạnh lẽo còn mang theo một tia ảo não.


Thịnh Hoàn Hoàn rất vui mừng, dựa theo tính cách của Lăng Tiêu, chỉ cần hiện tại hắn không đề cập tới thì ngày mai cũng không chủ động nhắc tới, cô thành công trốn thoát một kiếp...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK