Tuổi tác tương tự, mặt nghiêng giống nhau, còn lái chiếc Bugatti bản giới hạn, cộng thêm những lời vừa rồi của Thịnh Hoàn Hoàn, họ có thể khẳng định cô chính là cô gái lái Bugatti đêm đó.
Lý Hưng Hoài không cách nào hình dung tâm tình lúc này của mình, giống như một người sắp chết được uống một viên thần đan diệu dược, đột nhiên khởi tử hồi sinh.
“Cô... vừa rồi cô nói muốn gia nhập đoàn xe Vũ Yến?” Lý Hưng Hoài kích động đến nói năng lộn xộn, tay đang phát run.
Thịnh Hoàn Hoàn dắt Lăng Thiên Vũ tiến lên: “Đúng vậy đội trưởng Lý, không biết hiện tại đoàn xe Vũ Yến còn nhận tay đua không?”
Lý Hưng Hoài lập tức kích động nói không nên lời.
Đối với Lý Hưng Hoài, Vũ Yến chính là mạng sống của ông, nơi đó là tất cả mộng tưởng của ông và tâm nguyện cuối cùng của Lý Tinh Vũ.
Mất đi Vũ Yến, lão già goá bụa thân thể tàn tật này tiếp tục sống trên đời còn ý nghĩa gì?
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết, vì nhất thời xúc động mà cô đã cứu mạng Lý Hưng Hoài.
Cao Dương lập tức trả lời thay Lý Hưng Hoài: “Nhận, đương nhiên nhận.”
Sau một lúc lâu, Lý Hưng Hoài mới bình tĩnh lại, khàn giọng hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Vì sao?”
Lấy điều kiện của Thịnh Hoàn Hoàn thì hoàn toàn có thể lựa chọn đoàn xe tốt hơn, sân khấu lớn hơn, sao lại coi trọng Vũ Yến đã xuống dốc đến chẳng ra làm sao này?
Thịnh Hoàn Hoàn chân thành nói: “Ngài và Tinh Vũ tiền bối đều là đại anh hùng của giới đua xe, là niềm kiêu ngạo của Hoa Hạ, tôi tin rất nhiều người cũng giống như tôi, không hy vọng nhìn thấy bóng dáng của Vũ Yến biến mất khỏi sân thi đấu.”
Dừng một chút, cô lại nói thêm: “Còn có một nguyên nhân khác, tôi muốn trở thành Lý Tinh Vũ thứ hai.”
Tôi muốn trở thành Lý Tinh Vũ thứ hai!
Những lời này như một cục đá ném vào trái tim tĩnh lặng của mọi người.
Ở đây có bao nhiêu người bước vào giới đua xe vì Lý Tinh Vũ?
Bọn họ như đã quên mất Lý Tinh Vũ từng là thần trong lòng họ, đến nay vẫn không có ai vượt qua được. Mà Lý Hưng Hoài đang run run rẩy rẩy, chân bị tàn tật trước mắt chính là người đàn ông đã bồi dưỡng ra một chiến thần.
Thịnh Hoàn Hoàn lại nói tiếp: “Tôi tin dù là thời đại nào, dù thay đổi như thế nào thì ông vẫn là người thầy ưu tú nhất, đoàn xe Vũ Yến nhất định sẽ tìm về huy hoàng ngày xưa, thậm chí vượt qua dĩ vãng.”
Đoàn xe Vũ Yến nhất định sẽ tìm về huy hoàng ngày xưa, thậm chí vượt qua dĩ vãng.
Những lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn lập tức làm Lý Hưng Hoài và Cao Dương lã chã rơi lệ.
Cao Dương đỏ mắt cảm khái: “Không ngờ tới lúc này mà còn có người nhớ rõ đám lão già chúng ta.”
Hốc mắt Lý Hưng Hoài cũng rươm rướm, ông tiến lên nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn, kích động không thể kiềm được: “Tôi tin cô, tôi tin cô nhất định... Nhất định sẽ xuất sắc hơn cả Tinh Vũ.”
Chỉ dựa vào những lời vừa rồi của cô, ông nhất định sẽ bồi dưỡng cô thành Tinh Vũ thứ hai, sứ mệnh mà ông và Tinh Vũ không thể làm được sẽ nhờ cô hoàn thành thay họ.
Ông muốn giới mê xe Hoa Hạ nhìn thấy quốc kỳ, nghe thấy quốc ca nước nhà trên sân thi F1.
Các tay đua chung quanh đều không thể lý giải kích động của Lý Hưng Hoài, muốn bồi dưỡng ra Lý Tinh Vũ thứ hai là nói dễ hơn làm, huống chi Thịnh Hoàn Hoàn còn là một cô gái?
Lý Tinh Vũ là tay đua duy nhất của Hoa Hạ thiếu chút nữa đã tiến vào F1, đến nay không ai có thể vượt qua.
Hiện giờ Hoa Hạ có vô số tay đua xuất sắc, có lẽ tương lai thực sự có người vượt qua Lý Tinh Vũ, nhưng người kia tuyệt đối không thể là phụ nữ, huống chi còn là hạng người vô danh như Thịnh Hoàn Hoàn.
Theo mọi người thấy, Lý Hưng Hoài đặt hy vọng tiến vào F1 lên người Thịnh Hoàn Hoàn quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng hình như họ đã quên, một đoạn video về một cô gái lái chiếc Bugatti vào tối mấy hôm trước đã làm họ mở rộng tầm mắt...
Thịnh Hoàn Hoàn hẹn Lý Hưng Hoài buổi sáng ngày mai sẽ đến Vũ Yến báo danh, hai người trao đổi số điện thoại.
Sau đó, Thịnh Hoàn Hoàn còn mượn của Lý Hưng Hoài một chiếc xe đua, cô chở Lăng Thiên Vũ và Lăng Kha căng gió trên bãi đua xe Tây thành.
Bởi vì cậu nhóc đang ngồi trên xe nên Thịnh Hoàn Hoàn không dám lái quá nhanh, kết quả bị các tay đua khác chỉ chỉ trỏ trỏ, cười cô “Chỉ có chút kỹ thuật này thì sao có thể bước vào cuộc thi quốc tế?”
Bạch Sương còn chưa rời đi, cũng chỉ vào chiếc xe của Thịnh Hoàn Hoàn vui sướng khi người gặp họa mà nói trước mặt Trần Phỉ Phỉ và đám bạn: “Các người xem tốc độ của cô ta kìa, tôi thấy lần này Thịnh Hoàn Hoàn muốn tự vả mặt mình sưng lên, mọi người chờ xem, tôi cho cô ta biết chút lễ độ.”
Nói xong, Trần Phỉ Phỉ liền leo lên xe rồi đuổi theo phía sau Thịnh Hoàn Hoàn.
“Mau xem, Bạch Sương đuổi theo Thịnh Hoàn Hoàn kìa.”
“Haha, có trò hay để xem rồi.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, rất nhanh Bạch Sương đã đuổi kịp Thịnh Hoàn Hoàn, cũng khiêu khích ấn còi vài lần, còn kéo cửa sổ xe xuống mà hô to: “Thịnh Hoàn Hoàn, có dám đánh cuộc với tôi không?”
Ban đầu Thịnh Hoàn Hoàn không để ý đến cô ra.
Kết quả Bạch Sương càng nói càng quá đáng, cuối cùng còn hô lớn: “Không dám đấu một trận với tôi luôn sao, thế mà dám nói dối là mình từng được Tinh Vũ tiền bối chỉ điểm, Tinh Vũ tiền bối nhất định còn lười liếc nhìn thứ tay mơ cặn bã như cô, sao có thể chỉ điểm, cô là vua nói dối, thôi mau mau cút ra khỏi bãi đua xe đi, đừng làm mất mặt xấu hổ ở chỗ này.”
Rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha cũng không thể nhịn được nữa.
Lăng Kha nói: “Xử con nhỏ này đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Đang có ý này.”
Nhưng cô hơi lo lắng mà nhìn về phía Lăng Thiên Vũ, kết quả cậu nhóc còn hưng phấn giơ nắm tay ra hiệu cố lên với cô.
Thịnh Hoàn Hoàn duỗi tay xoa xoa mái tóc đen hơi quăn của cậu, sau đó mới ung dung hạ cửa sổ xuống, nhìn về phía Bạch Sương: “Đánh cuộc cái gì?”
Bạch Sương sửng sốt, sau đó nói: “Người thua phải mờii mọi người ở đây ăn gà rán, uống trà sữa, cộng thêm tôm hùm đất.”
Bia và tôm hùm đất mới là tuyệt phối, nhưng uống bia xong thì không thể đua xe, chỉ có thể đổi bia thành trà sữa.
Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi dừng xe.
Bạch Sương cũng dừng lại, ánh mắt tràn ngập khiêu khích: “Thế nào, không dám à?”
Hiện trường có hơn cả trăm tay đua, một ít nhân viên và người yêu thích nghiệp dư đến xem, cộng lại có hơn 300 người, tính mỗi người 150 đồng thì cũng gần 5 vạn.
Chút tiền ấy chỉ như con mũi đối với Thịnh Hoàn Hoàn, không đáng nhắc tới, nhưng lại là con số không nhỏ đối với Bạch Sương.
Lúc này đã có không ít người nhích lại gần, nghe tiền đặt cược của các cô thì rất hưng phấn, nghĩ đến cảnh mấy trăm người cùng ăn gà rán và tôm hùm đất thôi đã cảm thấy thú vị.
Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn nhếch môi đỏ lên, phác họa ra một đường cong xinh đẹp: “Tiền đặt cược này không khỏi quá ít, tôi lại thêm một điều, nếu cô thua thì từ nay về sau gặp tôi là gọi bằng bà nội, còn phải đi vòng tránh đi, ngược lại tôi cũng như thế.”
Lăng Kha nghe xong thì nhăn mày: “Cậu quá lương thiện, đáng lẽ nên bảo cô ta cút ra khỏi giới đua xe.”
Thịnh Hoàn Hoàn không để ý mà đáp lại một câu: “Tớ là người ác độc như vậy sao?”
Lăng Kha không chút do dự mà trả lời: “Phải.”
Thịnh Hoàn Hoàn xấu bụng mà cười: “Để loại người này lại giải buồn mới thú vị chứ.”
Lăng Kha: “... Ác độc.”