Vừa đến gần phòng cho khách, Nam Tầm liền nghe thấy tiếng khóc xé lòng của Cố Hoan truyền đến từ trong đó, mặt cô lập tức trắng đi, vội đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng, Diệp Sâm đang duỗi tay muốn lau nước mắt cho Cố Hoan, Nam Tầm lập tức rống giận: “Đừng chạm vào nó.”
Nam Tầm vội vọt vào, lập tức đẩy Diệp Sâm ra, bảo vệ Cố Hoan như con gà mái rồi phòng bị trừng anh: “Anh muốn làm gì nó?”
Diệp Sâm nhìn hành động của cô thì ánh mắt ảm đạm đi, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh đến lạnh nhạt: “Em cho rằng tôi sẽ làm gì?”
Nam Tầm không trả lời, cô xoay người bế Cố Hoan đang khóc thở hổn hển lên, khẩn trương lại đau lòng kiểm tra trên dưới, mãi đến không tìm ra vết thương trên người cô bé thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn thấy Nam Tầm như vậy, lòng Diệp Sâm không ngừng trầm xuống, thẳng đến chìm vào động băng, lạnh lẽo đến xương: “Con bé khóc do trở về vẫn không nhìn thấy em, nó nghĩ em bỏ nó đi mất, lần sau đừng tắt điện thoại nữa, ít nhất để con bé nghe thấy giọng của em.”
Cố Hoan ôm chặt lấy Nam Tầm, liên tục kêu: “Mẹ, mẹ, về sau Hoan Hoan sẽ nghe lời, mẹ đừng bỏ Hoan Hoan...”
Cố Hoan khóc đến thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy.
Tim Nam Tầm đau như đao cắt, hối hận đến cực điểm, lập tức đỏ hốc mắt, cô tức giận trừng Diệp Sâm: “Còn không phải do anh, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Đây đại khái là lần Diệp Sâm sa sút tinh thần nhất từ khi theo đuổi Nam Tầm tới nay.
Diệp Sâm nhìn hốc mắt đỏ bừng, sự kháng cự và hận ý trong mắt Nam Tầm, anh trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Hoan Hoan chưa ăn cơm, anh có gói chút đồ ăn đến đây, lát nữa nhớ ăn.”
Lúc này Nam Tầm rất hận Diệp Sâm nên đâu chịu nhận lấy đồ của anh: “Cầm đồ của anh rồi cút, tôi không ăn.”
“Phải làm tấm gương tốt trước mặt Hoan Hoan, đừng lãng phí đồ ăn.” Nói xong, Diệp Sâm xoay người bỏ đi.
Thấy Diệp Sâm đi rồi, Nam Tầm lập tức bật khóc, cô ôm chặt lấy Cố Hoan mà không ngừng xin lỗi: “Thực xin lỗi Hoan Hoan, là mẹ suy xét không chu toàn, mẹ không nên cúp điện thoại, thực xin lỗi...”
Một lúc lâu sau, cảm xúc của hai mẹ con mới chậm rãi ổn định lại. Cố Hoan cứ ôm Nam Tầm không chịu đi xuống, mắt đã khóc sưng lên, xác định Nam Tầm còn thương mình, sẽ không bỏ mình thì cuối cùng cũng ngừng khóc.
Nam Tầm ôm cô ngồi ở mép giường, tay đặt sau lưng cô bé nhẹ nhàng trấn an.
“Mẹ, con đói bụng.” Đêm đã khuya, cô bé đói đến bụng kêu rồn rột.
Nam Tầm dịu dàng cười cười: “Mẹ vào bếp tìm chút đồ ăn cho con.”
Cố Hoan nhăn mày, chỉ vào cái hộp trên bàn: “Con muốn ăn tôm hùm đất chú Diệp làm.”
Con nít quên rất nhanh, lúc này lại bắt đầu nhắc đến Diệp Sâm.
Giờ Nam Tầm mới nhớ tới đồ ăn Diệp Sâm đóng gói lại đây, nhìn hai mắt sưng đỏ và bộ dáng thật cẩn thận của cô bé, cô không nói ra được lời từ chối.
Một lát sau, trong phòng bay đầy mùi hương. Nam Tầm không ngờ Diệp Sâm mang theo nhiều đồ ăn như thế, hơn nữa đều là món cô và Hoan Hoan thích ăn.
Cô đeo găng tay đã chuẩn bị sẵn trong đó, cầm lấy tôm hùm đất lột từng con để Cố Hoan ăn với cơm.
Chờ cô bé sắp ăn xong, Nam Tầm mới mở miệng: “Cố Hoan.”
Cô bé ngẩn người, rất ít khi mẹ gọi cô bằng cả tên lẫn họ, chỉ khi nào mẹ rất tức giận thì mới làm như thế.
Cố Hoan vừa bị “Vứt bỏ” một lần đang rất nhạy cảm, lập tức cẩn thận nhìn Nam Tầm, không dám động đậy lấy một cái.
“Về sau đừng đi theo chú Diệp nữa.”
Nam Tầm chỉ nói một câu đơn giản đã làm hốc mắt Cố Hoan lại đỏ: “Mẹ, vì sao chú Diệp không thể làm ba của Hoan Hoan? Mẹ biết không, đêm nay chú làm cả bàn đồ ăn chờ mẹ về ăn, tôm hùm đất, cua cay, cá hầm ớt… đều là món chúng ta thích nhất, trước kia cha chưa từng nấu những món này cho chúng ta, chú Diệp tốt như thế, vì sao chú không thể làm ba của Hoan Hoan?”
Nam Tầm thở dài, cô biết lần này không thể đánh trống lảng làm lơ như trước kia, cô muốn con gái triệt để bỏ cuộc.
Cô nhẹ giọng nói với cô bé: “Hoan Hoan, nếu con muốn chú Diệp làm ba con thì mẹ phải kết hôn với chú Diệp, như trước kia mẹ và cha con, mỗi ngày phải ở chung, ngủ chung.”
Cố Hoan ứa nước mắt nhìn Nam Tầm: “Như vậy không tốt sao?”
Nam Tầm nhẫn tâm nói: “Nhưng mẹ không thích chú Diệp, tựa như hiện tại mẹ không thích cha con, không thích thì không thể ở bên nhau, con hiểu không?”
Cố Hoan cắn cái miệng nhỏ, nhớ tới khoảng thời gian mẹ và cha ly hôn trước kia, mẹ luôn lén khóc một mình. Khi đó cha không thích mẹ, cho nên mới muốn ly hôn với mẹ. Sau đó mẹ cũng không thích cha, cho nên mẹ đồng ý ly hôn, hai người liền tách ra.
Hiện tại mẹ không thích chú Diệp...
Cố Hoan nghĩ nếu Nam Tầm và Diệp Sâm ở bên nhau thì mẹ sẽ lén khóc một mình giống như trước, cô bé lập tức đau lòng duỗi tay ôm lấy Nam Tầm: “Mẹ, con hiểu rồi, con sẽ không đi theo chú Diệp nữa.”
Nói xong, cô hôn một cái lên mặt Nam Tầm, như con chó con bám dính lấy Nam Tầm: “Mẹ đừng giận Hoan Hoan, về sau Hoan Hoan sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ, bởi vì mẹ là người Hoan Hoan thương nhất, không ai quan trọng bằng mẹ.”
Cô bé trở nên hiểu chuyện chỉ trong một đêm.
Nam Tầm hôn hôn lên trán cô, đau lòng ôm cô: “Hoan Hoan cũng là người mà mẹ thương nhất, không bao giờ mẹ bỏ lại Hoan Hoan.”
Cố Hoan đã khóc mệt, được Nam Tầm tắm rửa xong thì rất nhanh cô đã ngủ.
Không bao lâu sau Thịnh Hoàn Hoàn cũng trở lại, trên bàn còn rất nhiều đồ ăn, Nam Tầm cầm mấy chai bia lên lầu, kêu cô và Lăng Kha đang đắp mặt nạ lại đây ăn chung.
Lăng Kha thấy tôm hùm đất thì như con mèo ham ăn nhào lên, vừa ăn còn tiếc hận “Ô” một tiếng: “Mặt nạ của em đắp cũng như không rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn ngửi thấy mùi này thì biết nhất định ăn ngon: “Chị đặt cơm hộp à?”
Nam Tầm lắc đầu, đưa cho cô một chai bia rồi ngẩng đầu uống một hơi hơn phân nửa, sau đó mới trả lời: “Là Diệp Sâm đưa lại đây.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tràn đầy hứng thú, lột một con bỏ vào miệng, vị ngon truyền từ đầu lưỡi đến nhũ đầu, làm trước mắt cô sáng ngời: “Oa, Diệp Sâm giỏi quá, làm còn ngon hơn mẹ em nấu nữa.”
Lăng Kha ăn mà dừng không được: “Hoàn Hoàn, mau nếm thử món cua này, thơm ngon cay cay, vậy mới đã chứ.”
Thịnh Hoàn Hoàn nếm một nửa đã dừng không được, Nam Tầm nhìn họ ăn, nhưng bản thân lại cứ nốc bia.
Lăng Kha dừng bàn tay đầy dầu của mình lại rồi nhìn về phía Nam Tầm: “Chị Nam Tầm, chị không ăn sao?”
Nam Tầm lắc đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn rút một tờ khăn giấy ra chùi miệng: “Vừa rồi chị và Diệp Sâm gặp mặt?”
Nam Tầm gật đầu, hoang mang nhìn các cô: “Hai em nói xem, một người phụ nữ từng ly hôn cần bao lâu mới có thể mở rộng cửa lòng, chấp nhận một người đàn ông khác?”
Trong phòng, Diệp Sâm đang duỗi tay muốn lau nước mắt cho Cố Hoan, Nam Tầm lập tức rống giận: “Đừng chạm vào nó.”
Nam Tầm vội vọt vào, lập tức đẩy Diệp Sâm ra, bảo vệ Cố Hoan như con gà mái rồi phòng bị trừng anh: “Anh muốn làm gì nó?”
Diệp Sâm nhìn hành động của cô thì ánh mắt ảm đạm đi, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh đến lạnh nhạt: “Em cho rằng tôi sẽ làm gì?”
Nam Tầm không trả lời, cô xoay người bế Cố Hoan đang khóc thở hổn hển lên, khẩn trương lại đau lòng kiểm tra trên dưới, mãi đến không tìm ra vết thương trên người cô bé thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn thấy Nam Tầm như vậy, lòng Diệp Sâm không ngừng trầm xuống, thẳng đến chìm vào động băng, lạnh lẽo đến xương: “Con bé khóc do trở về vẫn không nhìn thấy em, nó nghĩ em bỏ nó đi mất, lần sau đừng tắt điện thoại nữa, ít nhất để con bé nghe thấy giọng của em.”
Cố Hoan ôm chặt lấy Nam Tầm, liên tục kêu: “Mẹ, mẹ, về sau Hoan Hoan sẽ nghe lời, mẹ đừng bỏ Hoan Hoan...”
Cố Hoan khóc đến thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy.
Tim Nam Tầm đau như đao cắt, hối hận đến cực điểm, lập tức đỏ hốc mắt, cô tức giận trừng Diệp Sâm: “Còn không phải do anh, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Đây đại khái là lần Diệp Sâm sa sút tinh thần nhất từ khi theo đuổi Nam Tầm tới nay.
Diệp Sâm nhìn hốc mắt đỏ bừng, sự kháng cự và hận ý trong mắt Nam Tầm, anh trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Hoan Hoan chưa ăn cơm, anh có gói chút đồ ăn đến đây, lát nữa nhớ ăn.”
Lúc này Nam Tầm rất hận Diệp Sâm nên đâu chịu nhận lấy đồ của anh: “Cầm đồ của anh rồi cút, tôi không ăn.”
“Phải làm tấm gương tốt trước mặt Hoan Hoan, đừng lãng phí đồ ăn.” Nói xong, Diệp Sâm xoay người bỏ đi.
Thấy Diệp Sâm đi rồi, Nam Tầm lập tức bật khóc, cô ôm chặt lấy Cố Hoan mà không ngừng xin lỗi: “Thực xin lỗi Hoan Hoan, là mẹ suy xét không chu toàn, mẹ không nên cúp điện thoại, thực xin lỗi...”
Một lúc lâu sau, cảm xúc của hai mẹ con mới chậm rãi ổn định lại. Cố Hoan cứ ôm Nam Tầm không chịu đi xuống, mắt đã khóc sưng lên, xác định Nam Tầm còn thương mình, sẽ không bỏ mình thì cuối cùng cũng ngừng khóc.
Nam Tầm ôm cô ngồi ở mép giường, tay đặt sau lưng cô bé nhẹ nhàng trấn an.
“Mẹ, con đói bụng.” Đêm đã khuya, cô bé đói đến bụng kêu rồn rột.
Nam Tầm dịu dàng cười cười: “Mẹ vào bếp tìm chút đồ ăn cho con.”
Cố Hoan nhăn mày, chỉ vào cái hộp trên bàn: “Con muốn ăn tôm hùm đất chú Diệp làm.”
Con nít quên rất nhanh, lúc này lại bắt đầu nhắc đến Diệp Sâm.
Giờ Nam Tầm mới nhớ tới đồ ăn Diệp Sâm đóng gói lại đây, nhìn hai mắt sưng đỏ và bộ dáng thật cẩn thận của cô bé, cô không nói ra được lời từ chối.
Một lát sau, trong phòng bay đầy mùi hương. Nam Tầm không ngờ Diệp Sâm mang theo nhiều đồ ăn như thế, hơn nữa đều là món cô và Hoan Hoan thích ăn.
Cô đeo găng tay đã chuẩn bị sẵn trong đó, cầm lấy tôm hùm đất lột từng con để Cố Hoan ăn với cơm.
Chờ cô bé sắp ăn xong, Nam Tầm mới mở miệng: “Cố Hoan.”
Cô bé ngẩn người, rất ít khi mẹ gọi cô bằng cả tên lẫn họ, chỉ khi nào mẹ rất tức giận thì mới làm như thế.
Cố Hoan vừa bị “Vứt bỏ” một lần đang rất nhạy cảm, lập tức cẩn thận nhìn Nam Tầm, không dám động đậy lấy một cái.
“Về sau đừng đi theo chú Diệp nữa.”
Nam Tầm chỉ nói một câu đơn giản đã làm hốc mắt Cố Hoan lại đỏ: “Mẹ, vì sao chú Diệp không thể làm ba của Hoan Hoan? Mẹ biết không, đêm nay chú làm cả bàn đồ ăn chờ mẹ về ăn, tôm hùm đất, cua cay, cá hầm ớt… đều là món chúng ta thích nhất, trước kia cha chưa từng nấu những món này cho chúng ta, chú Diệp tốt như thế, vì sao chú không thể làm ba của Hoan Hoan?”
Nam Tầm thở dài, cô biết lần này không thể đánh trống lảng làm lơ như trước kia, cô muốn con gái triệt để bỏ cuộc.
Cô nhẹ giọng nói với cô bé: “Hoan Hoan, nếu con muốn chú Diệp làm ba con thì mẹ phải kết hôn với chú Diệp, như trước kia mẹ và cha con, mỗi ngày phải ở chung, ngủ chung.”
Cố Hoan ứa nước mắt nhìn Nam Tầm: “Như vậy không tốt sao?”
Nam Tầm nhẫn tâm nói: “Nhưng mẹ không thích chú Diệp, tựa như hiện tại mẹ không thích cha con, không thích thì không thể ở bên nhau, con hiểu không?”
Cố Hoan cắn cái miệng nhỏ, nhớ tới khoảng thời gian mẹ và cha ly hôn trước kia, mẹ luôn lén khóc một mình. Khi đó cha không thích mẹ, cho nên mới muốn ly hôn với mẹ. Sau đó mẹ cũng không thích cha, cho nên mẹ đồng ý ly hôn, hai người liền tách ra.
Hiện tại mẹ không thích chú Diệp...
Cố Hoan nghĩ nếu Nam Tầm và Diệp Sâm ở bên nhau thì mẹ sẽ lén khóc một mình giống như trước, cô bé lập tức đau lòng duỗi tay ôm lấy Nam Tầm: “Mẹ, con hiểu rồi, con sẽ không đi theo chú Diệp nữa.”
Nói xong, cô hôn một cái lên mặt Nam Tầm, như con chó con bám dính lấy Nam Tầm: “Mẹ đừng giận Hoan Hoan, về sau Hoan Hoan sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ, bởi vì mẹ là người Hoan Hoan thương nhất, không ai quan trọng bằng mẹ.”
Cô bé trở nên hiểu chuyện chỉ trong một đêm.
Nam Tầm hôn hôn lên trán cô, đau lòng ôm cô: “Hoan Hoan cũng là người mà mẹ thương nhất, không bao giờ mẹ bỏ lại Hoan Hoan.”
Cố Hoan đã khóc mệt, được Nam Tầm tắm rửa xong thì rất nhanh cô đã ngủ.
Không bao lâu sau Thịnh Hoàn Hoàn cũng trở lại, trên bàn còn rất nhiều đồ ăn, Nam Tầm cầm mấy chai bia lên lầu, kêu cô và Lăng Kha đang đắp mặt nạ lại đây ăn chung.
Lăng Kha thấy tôm hùm đất thì như con mèo ham ăn nhào lên, vừa ăn còn tiếc hận “Ô” một tiếng: “Mặt nạ của em đắp cũng như không rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn ngửi thấy mùi này thì biết nhất định ăn ngon: “Chị đặt cơm hộp à?”
Nam Tầm lắc đầu, đưa cho cô một chai bia rồi ngẩng đầu uống một hơi hơn phân nửa, sau đó mới trả lời: “Là Diệp Sâm đưa lại đây.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tràn đầy hứng thú, lột một con bỏ vào miệng, vị ngon truyền từ đầu lưỡi đến nhũ đầu, làm trước mắt cô sáng ngời: “Oa, Diệp Sâm giỏi quá, làm còn ngon hơn mẹ em nấu nữa.”
Lăng Kha ăn mà dừng không được: “Hoàn Hoàn, mau nếm thử món cua này, thơm ngon cay cay, vậy mới đã chứ.”
Thịnh Hoàn Hoàn nếm một nửa đã dừng không được, Nam Tầm nhìn họ ăn, nhưng bản thân lại cứ nốc bia.
Lăng Kha dừng bàn tay đầy dầu của mình lại rồi nhìn về phía Nam Tầm: “Chị Nam Tầm, chị không ăn sao?”
Nam Tầm lắc đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn rút một tờ khăn giấy ra chùi miệng: “Vừa rồi chị và Diệp Sâm gặp mặt?”
Nam Tầm gật đầu, hoang mang nhìn các cô: “Hai em nói xem, một người phụ nữ từng ly hôn cần bao lâu mới có thể mở rộng cửa lòng, chấp nhận một người đàn ông khác?”