Mấy ngày nay Tích Nhi đã biết không ít chữ nên được An Lan khen, lão thái thái cũng yêu thương nói: “Tích Nhi của chúng ta rất thông minh, chờ anh hai trở lại thì đọc một bài thơ cho anh hai nghe nhé.”
Tích Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, con nhớ bà nội nói, anh hai vui thì sẽ cho con đi gặp chị dâu.”
An Lan hỏi cô: “Tích Nhi gặp được chị dâu thì phải nói gì với chị?”
Tích Nhi ngẫm nghĩ: “Con sẽ đọc thơ cho chị nghe: Giang Nam khả thái liên, Liên diệp hà điền điền, ngư hí liên diệp gian, ngư hí liên diệp đông, ngư hí liên diệp tây, ngư hí liên diệp nam, ngư hí liên diệp bắc.” (1)
(1) Ở Giang Nam có thể hái sen, Lá sen mọc chen chúc nhau. Cá đùa giỡn trong lá sen. Cá đùa giỡn bên đông lá sen, Cá đùa giỡn bên tây lá sen, Cá đùa giỡn bên nam lá sen, Cá đùa giỡn bên bắc lá sen.
Cún con bên cạnh không biết nói gì mà trợn trắng mắt: Ngu ngốc.
Lão thái thái và An Lan bị Tích Nhi chọc cười không khép miệng được.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng bị chọc cười, không ngờ Tích Nhi lại hài như vậy!
“Gâu gâu.” Không nghĩ tới ‘người’ phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn đầu tiên lại là Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch vừa rồi còn mơ màng sắp ngủ, lúc này nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì mắt chó lập tức sáng ngời, “Gâu gâu” hai tiếng rồi vẩy đuôi nhào tới chỗ cô.
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn bị nó liếm nước miếng đầy tay thì không khỏi nghĩ, không uổng công đã đúc cho nó nhiều xương như vậy.
Ngay sau đó, Lăng Thiên Vũ cũng chạy như bay về hướng cô, ôm chặt lấy đùi cô, kích động đến đỏ hốc mắt.
“Thiên Vũ, ngoan.” Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu Lăng Thiên Vũ, vừa phải vỗ về Tiểu Bạch, vừa phải an ủi cậu nhóc, hai tay bận rộn không ngừng nghỉ.
“Chị dâu.” Tích Nhi bổ nhào vào lòng Thịnh Hoàn Hoàn cọ cọ: “Chị dâu, Tích Nhi rất nhớ chị, anh là tên hư hỏng, không cho Tích Nhi đi gặp chị.”
Tích Nhi rất tủi thân, chỉ cần bắt được cơ hội sẽ lập tức mách lẻo, lão thái thái và An Lan, dì Hà và Bạch quản gia, thậm chí cả Lăng Thiên Vũ cũng từng nghe cô ấy mách, hiện tại chỉ còn lại Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì rất tán thành nói một câu: “Lăng Tiêu thật là hư hỏng.”
Trấn an Tích Nhi xong, Thịnh Hoàn Hoàn mới nhìn lão thái thái và An Lan: “Bà nội, mẹ.”
Lão thái thái rất cảm tính, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Đứa nhỏ ngốc này, vì sao con không nói với bà là Lăng Tiêu muốn ly hôn, tới đây, mau đến cho bà nội nhìn xem.”
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa đến gần thì lão thái thái đã đi tới kéo tay cô lại rồi đánh giá trên dưới toàn thân: “Nhìn hơi gầy rồi này.”
Nói xong, bà đưa tay quét nhẹ qua bụng Thịnh Hoàn Hoàn hai cái: “Sao lại gầy như thế, có phải không chịu ăn cơm đúng bữa không?”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Bà nội, bữa nào con cũng ăn rất nhiều, có thể là vì gần đây làm việc bận quá nên mệt.”
Tiếp theo lão thái thái lại hỏi đến công việc của Thịnh Hoàn Hoàn, nói cô xử lý công ty lớn như vậy thì sao mà chịu nổi, con xem đã hành con thành ra như vậy, nói xong lại đỏ hốc mắt, hung hăng mà mắng Lăng Tiêu một trận.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe lão thái thái mắng Lăng Tiêu thì bỗng cảm thấy rất hả giận, thậm chí rất muốn phụ họa vài tiếng, mắng đúng lắm!
An Lan bị sự biểu diễn khoa trương của lão thái thái làm dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ để Hoàn Hoàn ngồi xuống trước rồi nói sau!”
“À, đúng đúng đúng, ngồi xuống trước lại nói, dì Hà lên trà đi.”
Lão thái thái lôi kéo Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống, nhưng vẫn luôn không buông tay cô ra, Lăng Thiên Vũ và Tích Nhi cũng bám lấy Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn không quên mục đích tới đây, nhưng họ thật sự quá nhiệt tình, cô cũng không biết nên mở miệng từ đâu, huống chi hiện tại căn bản không có cơ hội cho cô mở miệng.
Tích Nhi nói mình biết được bao nhiêu chữ, học được bao nhiêu bài thơ.
Thiên Vũ viết, cậu nhớ cô, cô có thể về không, cậu muốn ăn hoành thánh và mì do cô làm.
Lão thái thái nói, tối hôm qua Lam Nhan đã bị Lăng Tiêu đuổi đi, sớm nên đuổi đi, tội cho Thịnh Hoàn Hoàn.
An Lan thở ngắn than dài, nói với tính tình của Lăng Tiêu thì nhất định sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại!
Lại không có người hỏi vì sao cô lại đến.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thời gian dần dần trôi đi thì càng thất thần, cuối cùng khi An Lan nói muốn vào bếp làm vài món sở trường cho cô thì rốt cuộc cũng nhẫn tâm mà mở miệng: “Mẹ, không cần phiền vậy đâu, con ngồi một lát liền đi, không ăn cơm.”
Nói xong, cô không dám nhìn mặt bọn họ mà lấy ra cái hộp bị Lăng Tiêu vứt bỏ, còn có giấy tờ bất động sản Lăng Tiêu đưa lúc ăn sinh nhật Sam Sam. Thịnh Hoàn Hoàn đưa nó cho lão thái thái, hít một hơi thật sâu: “Bà nội, con trả lại mấy thứ này.”
Lão thái thái nhận lấy rồi mở hộp ra, nhìn thấy chiếc nhẫn và vòng tay lại khóc: “Hoàn Hoàn...”
Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên, khom người trước lão thái thái: “Bà nội, cảm ơn bà đã yêu thương con, đáng tiếc con không có phúc phận tiếp tục chăm sóc bà, về sau bà nhất định phải giữ gìn sức khỏe, con chúc bà sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy nhà.”
Sau đó, cô nhìn về phía Tích Nhi: “Tích Nhi phải cố gắng học tập, chờ em lấy được bằng đại học thì có thể tới tìm chị chơi bất cứ lúc nào.”
Cuối cùng nhìn về phía cún con đang rơi lệ đầy mặt.
Đối với Thịnh Hoàn Hoàn mà nói, Lăng Thiên Vũ là người mà cô khó bỏ lại nhất, cô cũng nhịn không được đỏ hốc mắt, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, dịu dàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Thiên Vũ, dì hứa với con, chỉ cần con thi đậu trường trung học XX thì dì có thể nấu cơm cho con ăn mỗi ngày, bởi vì nhà dì cách trường đó rất gần, đến lúc đó ngày nào chúng ta cũng có thể gặp mặt!”
Chờ đến khi cún con lên trung học thì đã sớm quên cô rồi!
Lăng Thiên Vũ biết bọn họ đã không trở về như trước kia được nữa, cậu khóc nức nở, thở hổn hển.
Tim Thịnh Hoàn Hoàn như đao cắt, lại không thể làm gì.
Còn An Lan, Thịnh Hoàn Hoàn không có gì để nói với bà cả.
Lão thái thái rất đau đớn, Tích Nhi thấy bọn họ khóc cũng khóc theo, cuối cùng cả người hầu cũng gạt lệ, chỉ còn lại An Lan “Ý chí sắt đá”, vẻ mặt thản nhiên.
“Hoàn Hoàn...”
“Bà nội.”
Lão thái thái vừa mở miệng thì Thịnh Hoàn Hoàn đã nhẫn tâm cắt ngang lời bà: “Hiện tại con sống rất tốt, con chưa bao giờ nói với bà rằng con kết hôn với Lăng Tiêu không phải vì yêu anh ta, mà vì anh ta có thể trợ giúp Thịnh gia.”
Thịnh Hoàn Hoàn không biết khi mình nói những lời này, Lăng Tiêu đã trở lại, lúc này hắn đang đứng phía sau cô không xa, nghe rõ giọng nói của cô.
Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục nói: “Kết hôn ba tháng nay, con sống không được vui, hiện tại rời khỏi Lăng Tiêu thì càng tự tại. Cho nên bà nội, đừng ép Lăng Tiêu nữa, con và anh ta thật sự không thích hợp, nhất định phải tách ra.”
Lão thái thái rơi lệ đầy mặt: “Cái gì mà không thích hợp, đám trẻ các con biết cái gì là thích hợp?”
Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên đáp lại lão thái thái một câu: “Ít nhất con biết Lăng Tiêu không yêu con, con cũng chưa bao giờ yêu anh ta.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói xong câu đó thì nơi này cuối cùng cũng hoàn toàn an tĩnh, cô biết mình đã đạt được mục đích, cô cầm lấy cái túi trên bàn rồi cúi chào lão thái thái và An Lan: “Xin lỗi, quấy rầy.”
Rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ Lăng Tiêu giao cho, Thịnh Hoàn Hoàn không dám ở lại thêm giây nào, nói xong những lời này, cô cầm túi xoay người rời đi.
Sau đó cô nhìn thấy Lăng Tiêu đứng phía sau mình. Cô không biết hắn tới từ lúc nào, nhưng cô xác định hắn đã nghe thấy câu nói cuối cùng kia.
Tích Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, con nhớ bà nội nói, anh hai vui thì sẽ cho con đi gặp chị dâu.”
An Lan hỏi cô: “Tích Nhi gặp được chị dâu thì phải nói gì với chị?”
Tích Nhi ngẫm nghĩ: “Con sẽ đọc thơ cho chị nghe: Giang Nam khả thái liên, Liên diệp hà điền điền, ngư hí liên diệp gian, ngư hí liên diệp đông, ngư hí liên diệp tây, ngư hí liên diệp nam, ngư hí liên diệp bắc.” (1)
(1) Ở Giang Nam có thể hái sen, Lá sen mọc chen chúc nhau. Cá đùa giỡn trong lá sen. Cá đùa giỡn bên đông lá sen, Cá đùa giỡn bên tây lá sen, Cá đùa giỡn bên nam lá sen, Cá đùa giỡn bên bắc lá sen.
Cún con bên cạnh không biết nói gì mà trợn trắng mắt: Ngu ngốc.
Lão thái thái và An Lan bị Tích Nhi chọc cười không khép miệng được.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng bị chọc cười, không ngờ Tích Nhi lại hài như vậy!
“Gâu gâu.” Không nghĩ tới ‘người’ phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn đầu tiên lại là Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch vừa rồi còn mơ màng sắp ngủ, lúc này nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì mắt chó lập tức sáng ngời, “Gâu gâu” hai tiếng rồi vẩy đuôi nhào tới chỗ cô.
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn bị nó liếm nước miếng đầy tay thì không khỏi nghĩ, không uổng công đã đúc cho nó nhiều xương như vậy.
Ngay sau đó, Lăng Thiên Vũ cũng chạy như bay về hướng cô, ôm chặt lấy đùi cô, kích động đến đỏ hốc mắt.
“Thiên Vũ, ngoan.” Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu Lăng Thiên Vũ, vừa phải vỗ về Tiểu Bạch, vừa phải an ủi cậu nhóc, hai tay bận rộn không ngừng nghỉ.
“Chị dâu.” Tích Nhi bổ nhào vào lòng Thịnh Hoàn Hoàn cọ cọ: “Chị dâu, Tích Nhi rất nhớ chị, anh là tên hư hỏng, không cho Tích Nhi đi gặp chị.”
Tích Nhi rất tủi thân, chỉ cần bắt được cơ hội sẽ lập tức mách lẻo, lão thái thái và An Lan, dì Hà và Bạch quản gia, thậm chí cả Lăng Thiên Vũ cũng từng nghe cô ấy mách, hiện tại chỉ còn lại Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì rất tán thành nói một câu: “Lăng Tiêu thật là hư hỏng.”
Trấn an Tích Nhi xong, Thịnh Hoàn Hoàn mới nhìn lão thái thái và An Lan: “Bà nội, mẹ.”
Lão thái thái rất cảm tính, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Đứa nhỏ ngốc này, vì sao con không nói với bà là Lăng Tiêu muốn ly hôn, tới đây, mau đến cho bà nội nhìn xem.”
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa đến gần thì lão thái thái đã đi tới kéo tay cô lại rồi đánh giá trên dưới toàn thân: “Nhìn hơi gầy rồi này.”
Nói xong, bà đưa tay quét nhẹ qua bụng Thịnh Hoàn Hoàn hai cái: “Sao lại gầy như thế, có phải không chịu ăn cơm đúng bữa không?”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Bà nội, bữa nào con cũng ăn rất nhiều, có thể là vì gần đây làm việc bận quá nên mệt.”
Tiếp theo lão thái thái lại hỏi đến công việc của Thịnh Hoàn Hoàn, nói cô xử lý công ty lớn như vậy thì sao mà chịu nổi, con xem đã hành con thành ra như vậy, nói xong lại đỏ hốc mắt, hung hăng mà mắng Lăng Tiêu một trận.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe lão thái thái mắng Lăng Tiêu thì bỗng cảm thấy rất hả giận, thậm chí rất muốn phụ họa vài tiếng, mắng đúng lắm!
An Lan bị sự biểu diễn khoa trương của lão thái thái làm dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ để Hoàn Hoàn ngồi xuống trước rồi nói sau!”
“À, đúng đúng đúng, ngồi xuống trước lại nói, dì Hà lên trà đi.”
Lão thái thái lôi kéo Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống, nhưng vẫn luôn không buông tay cô ra, Lăng Thiên Vũ và Tích Nhi cũng bám lấy Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn không quên mục đích tới đây, nhưng họ thật sự quá nhiệt tình, cô cũng không biết nên mở miệng từ đâu, huống chi hiện tại căn bản không có cơ hội cho cô mở miệng.
Tích Nhi nói mình biết được bao nhiêu chữ, học được bao nhiêu bài thơ.
Thiên Vũ viết, cậu nhớ cô, cô có thể về không, cậu muốn ăn hoành thánh và mì do cô làm.
Lão thái thái nói, tối hôm qua Lam Nhan đã bị Lăng Tiêu đuổi đi, sớm nên đuổi đi, tội cho Thịnh Hoàn Hoàn.
An Lan thở ngắn than dài, nói với tính tình của Lăng Tiêu thì nhất định sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại!
Lại không có người hỏi vì sao cô lại đến.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thời gian dần dần trôi đi thì càng thất thần, cuối cùng khi An Lan nói muốn vào bếp làm vài món sở trường cho cô thì rốt cuộc cũng nhẫn tâm mà mở miệng: “Mẹ, không cần phiền vậy đâu, con ngồi một lát liền đi, không ăn cơm.”
Nói xong, cô không dám nhìn mặt bọn họ mà lấy ra cái hộp bị Lăng Tiêu vứt bỏ, còn có giấy tờ bất động sản Lăng Tiêu đưa lúc ăn sinh nhật Sam Sam. Thịnh Hoàn Hoàn đưa nó cho lão thái thái, hít một hơi thật sâu: “Bà nội, con trả lại mấy thứ này.”
Lão thái thái nhận lấy rồi mở hộp ra, nhìn thấy chiếc nhẫn và vòng tay lại khóc: “Hoàn Hoàn...”
Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên, khom người trước lão thái thái: “Bà nội, cảm ơn bà đã yêu thương con, đáng tiếc con không có phúc phận tiếp tục chăm sóc bà, về sau bà nhất định phải giữ gìn sức khỏe, con chúc bà sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy nhà.”
Sau đó, cô nhìn về phía Tích Nhi: “Tích Nhi phải cố gắng học tập, chờ em lấy được bằng đại học thì có thể tới tìm chị chơi bất cứ lúc nào.”
Cuối cùng nhìn về phía cún con đang rơi lệ đầy mặt.
Đối với Thịnh Hoàn Hoàn mà nói, Lăng Thiên Vũ là người mà cô khó bỏ lại nhất, cô cũng nhịn không được đỏ hốc mắt, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, dịu dàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Thiên Vũ, dì hứa với con, chỉ cần con thi đậu trường trung học XX thì dì có thể nấu cơm cho con ăn mỗi ngày, bởi vì nhà dì cách trường đó rất gần, đến lúc đó ngày nào chúng ta cũng có thể gặp mặt!”
Chờ đến khi cún con lên trung học thì đã sớm quên cô rồi!
Lăng Thiên Vũ biết bọn họ đã không trở về như trước kia được nữa, cậu khóc nức nở, thở hổn hển.
Tim Thịnh Hoàn Hoàn như đao cắt, lại không thể làm gì.
Còn An Lan, Thịnh Hoàn Hoàn không có gì để nói với bà cả.
Lão thái thái rất đau đớn, Tích Nhi thấy bọn họ khóc cũng khóc theo, cuối cùng cả người hầu cũng gạt lệ, chỉ còn lại An Lan “Ý chí sắt đá”, vẻ mặt thản nhiên.
“Hoàn Hoàn...”
“Bà nội.”
Lão thái thái vừa mở miệng thì Thịnh Hoàn Hoàn đã nhẫn tâm cắt ngang lời bà: “Hiện tại con sống rất tốt, con chưa bao giờ nói với bà rằng con kết hôn với Lăng Tiêu không phải vì yêu anh ta, mà vì anh ta có thể trợ giúp Thịnh gia.”
Thịnh Hoàn Hoàn không biết khi mình nói những lời này, Lăng Tiêu đã trở lại, lúc này hắn đang đứng phía sau cô không xa, nghe rõ giọng nói của cô.
Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục nói: “Kết hôn ba tháng nay, con sống không được vui, hiện tại rời khỏi Lăng Tiêu thì càng tự tại. Cho nên bà nội, đừng ép Lăng Tiêu nữa, con và anh ta thật sự không thích hợp, nhất định phải tách ra.”
Lão thái thái rơi lệ đầy mặt: “Cái gì mà không thích hợp, đám trẻ các con biết cái gì là thích hợp?”
Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên đáp lại lão thái thái một câu: “Ít nhất con biết Lăng Tiêu không yêu con, con cũng chưa bao giờ yêu anh ta.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói xong câu đó thì nơi này cuối cùng cũng hoàn toàn an tĩnh, cô biết mình đã đạt được mục đích, cô cầm lấy cái túi trên bàn rồi cúi chào lão thái thái và An Lan: “Xin lỗi, quấy rầy.”
Rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ Lăng Tiêu giao cho, Thịnh Hoàn Hoàn không dám ở lại thêm giây nào, nói xong những lời này, cô cầm túi xoay người rời đi.
Sau đó cô nhìn thấy Lăng Tiêu đứng phía sau mình. Cô không biết hắn tới từ lúc nào, nhưng cô xác định hắn đã nghe thấy câu nói cuối cùng kia.