Sau khi Đường Dật thay quần áo thì rời khỏi bệnh viện, trên đường về nhà còn gọi điện thoại cho Lăng Tiêu: “Cuộc giải phẫu rất thành công.”
Lăng Tiêu cũng không bất ngờ: “Nằm trong dự đoán.”
Đường Dật cảm thấy thật cụt hứng, lập tức tám chuyện: “Anh đoán vừa rồi tôi nhìn thấy ai?”
Lăng Tiêu không có hứng thú: “Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy.”
Hắn đoán được đại khái Đường Dật muốn nói cái gì.
Đường Dật lập tức ngăn lại: “Đừng cúp máy mà Lăng gia, anh nghe tôi nói hết lời được không?”
Không đợi Lăng Tiêu trả lời, Đường Dật lập tức nói luyên thuyên lên: “Tôi nhìn thấy Đường Nguyên Minh, anh ta đi cùng Thịnh Hoàn Hoàn tới bệnh viện thăm Mộ Tư, chẳng lẽ lời đồn là thật? Dù sao tôi thấy Đường Nguyên Minh nhất định có ý với Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư kia càng không cần phải nói, ngày nào cũng trông chờ hai người ly hôn, hiện tại đã được như nguyện, kết quả hai chân lại bị phế đi.”
“Anh biết vừa rồi Đường Nguyên Minh nói gì với tôi không?” Mặc kệ Lăng Tiêu có hứng thú nghe hay không, Đường Dật chỉ lo nói liên tục: “Anh ta bảo tôi chữa khỏi chân cho Mộ Tư, điều kiện tùy tôi đưa ra, không ngờ người đàn ông này cũng rất quan tâm Thịnh Hoàn Hoàn …”
Tút tút tút...
“Cmn, ông đây còn chưa nói xong mà.” Đường Dật sờ sờ mũi, lầm bầm lầu bầu cảm thán: “Hiện tại phụ nữ ly hôn đều được chào đón như thế sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn thì thôi đi, dù sao gia thế và mỹ mạo đều không phải dạng vừa, Nam Tầm kia mới làm anh ta cảm thấy khó tin, tuổi gần 30 còn mang theo con gái, rốt cuộc Diệp Sâm thích cô ta cái gì?
Tiếp theo Đường Dật lại gọi điện thoại cho Diệp Sâm, nói lại những lời vừa rồi với Lăng Tiêu cho Diệp Sâm nghe một lần.
Diệp Sâm nghe xong chỉ đáp lại một câu: “Thần kinh cậu bị thô hay gì?”
Đường Dật bị mắng không hiểu ra sao: “Nam Tầm chọc anh giận à?”
Diệp Sâm nói: “Cậu suy nghĩ nhiều, chúng tôi đang chuẩn bị ra cửa, đi chúc mừng Thịnh Hoàn Hoàn khôi phục độc thân.”
Đường Dật lập tức phủ định: “Không có khả năng, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn còn ở bệnh viện, ở bên Đường Nguyên Minh và Mộ Tư, hơn nữa ly hôn với Lăng gia thì người có hại là cô ta, không chừng lúc trở về cô ta liền nhốt mình vào WC mà khóc, sao còn có tâm tình đi chúc mừng?”
“Cậu đừng quên lúc trước vì sao Thịnh Hoàn Hoàn gả cho Lăng gia.” Diệp Sâm cười lạnh, thản nhiên nói: “Hơn nữa, hiện tại bên cạnh cô ta không thiếu người bảo vệ, giờ hai chân Mộ Tư bị phế đi, nhưng không phải còn Đường Nguyên Minh sao, mọi phương diện của anh ta đều rất ưu việt, không thua kém Lăng gia bao nhiêu, huống chi họ còn là thanh mai trúc mã, chỉ dựa vào điểm này thì Lăng gia xấu tính có thể so được sao?”
Đường Dật hơi ngơ ra: “Tôi đột nhiên cảm thấy anh phân tích rất có lý, cái đệt, không phải Thịnh Hoàn Hoàn thật sự cắm sừng Lăng gia đó chứ?”
“Chuyện này đừng nói bậy, sẽ gây án mạng đấy.” Mặt Diệp Sâm trầm xuống: “Tôi phải ra cửa, nhớ quản cái miệng của mình cho tốt.”
Diệp Sâm lập tức cúp điện thoại.
Đường Dật mang cả bụng buồn bực: “Thịnh Hoàn Hoàn thật sự muốn chúc mừng? Vậy không phải Đường Nguyên Minh cũng đi theo? Chuyện này sao thiếu tôi được chứ?”
Đường Dật càng nghĩ càng ngứa ngáy, lập tức gửi tin nhắn cho Diệp Sâm: “Gửi địa chỉ lại đây, tôi cũng đi xem náo nhiệt.”
Diệp Sâm thật sự gửi địa chỉ qua. Đường Dật vội chuyển tiếp địa chỉ cho Lăng Tiêu: “Lăng gia, ra uống rượu đi, Diệp Sâm nói chúc mừng anh khôi phục độc thân, đêm nay anh ấy bao.”
Trong nháy mắt, Đường Dật đã tính kế cả Diệp Sâm và Lăng Tiêu.
Không bao lâu sau, Đường Dật đã nhận được câu trả lời của Lăng Tiêu: “Tôi còn chút việc cần xử lý, lát nữa qua tìm hai người.”
Đường Dật hưng phấn đến mức suýt quơ chân múa tay: “Đêm nay có trò hay xem rồi.”
…
Lăng Phủ
Lúc này, Ôn Bích đang quỳ trước mặt Lăng Tiêu, sắc mặt trắng bệch thân thể run rẩy.
Lăng Tiêu ném mấy tấm ảnh trong tay tới trước mặt Ôn Bích, thong thả lạnh nhạt nói: “Nói đi, khi tôi còn kiên nhẫn nghe.”
Ôn Bích nhìn mấy tấm ảnh trước mặt, đó là số ảnh cô ta đăng lên mạng hồi sáng.
Trong ảnh, Thịnh Hoàn Hoàn và một người đàn ông ngồi trên motor Halley, cô ôm chặt người trước mặt, hành động của hai người rất thân mật, mà trên đầu người đàn ông có đội mũ giáp, nhìn không rõ mặt.
Lăng Tiêu không nói nhiều, nhưng Ôn Bích lại run lên: “Là tối hôm qua tôi chụp, khi đó anh và cô ta thật sự chưa ly hôn, hơn nữa tôi cũng không nói gì, mấy tin ngoại tình cắm sừng kia không phải tôi nói, anh có thể đi tra.”
“Cô theo dõi Thịnh Hoàn Hoàn?”
“Tôi không có.” Ôn Bích liên tục lắc đầu phủ nhận: “Tối hôm qua gặp phải cô ta chỉ là trùng hợp, lúc ấy tôi mới cùng đồng nghiệp ra khỏi quán ăn XX, không tin anh có thể gọi điện thoại đối chất với đồng nghiệp của tôi.”
Lăng Tiêu giơ tay, Bạch quản gia lập tức tiến lên: “Thiếu gia, xin ra lệnh.”
“Tra video theo dõi của quán ăn XX ra đây.”
Nghe thấy lời này của Lăng Tiêu, Ôn Bích âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này Lăng Tiêu lại nói tiếp: “Còn nữa, tìm ra thời gian cụ thể của mấy tấm ảnh này, nếu tìm không thấy thì tra camera gần đó.”
Bạch quản gia gật đầu nói: “Vâng thiếu gia.”
Lúc này Ôn Bích vừa rồi còn thề thốt đột nhiên bị rút hết sức lực, mềm nhũn ngã xuống đất.
Cô ta chụp ảnh xong mới đến quán XX ăn cơm, để có nhân chứng, cô còn gọi đồng nghiệp đến gây chút chuyện ở quán ăn nhằm lưu lại ấn tượng với người phục vụ, khi Lăng Tiêu điều tra thì người đó có thể làm chứng cho cô.
Nhưng lời nói dối không chống lại nổi cuộc điều tra chi tiết, vừa so sánh thời gian đã lòi.
Bạch quản gia thấy Ôn Bích như thế thì mặt trầm xuống, giọng đanh lại: “Ôn Bích, hiện tại thành thật khai báo còn kịp, có cần tôi nhắc nhở cô hậu quả khi dám nói dối trước mặt Lăng gia không?”
Mặt Ôn Bích như tro tàn, lại quỳ thẳng lên: “Tôi thừa nhận tôi có theo dõi Thịnh Hoàn Hoàn, tối hôm qua cô ta đi ra từ XX, tôi thấy cô ta và Đường Nguyên Minh ở bên nhau nên đã đi theo.”
Bạch quản gia hỏi: “Vì sao cô lại làm như thế?”
Ôn Bích nói: “Tôi biết Lam Nhan nhà tôi yêu Lăng tổng, cô ấy và Lăng tổng còn có một đứa con trai, tôi luôn hy vọng gia đình ba người có thể ở bên nhau, cho nên lúc ấy thấy Thịnh Hoàn Hoàn có hành vi khác người liền không suy xét nhiều như vậy.”
Tầm mắt Lăng Tiêu chưa từng rời khỏi Ôn Bích, Ôn Bích cảm thấy trước mặt mình như vắt ngang một thanh đao, cô ta cố nén khủng hoảng, thản nhiên nhìn vào mắt Lăng Tiêu.
Chỉ mười mấy giây ngắn ngủn, mặt cô ta đã chảy đầy mồ hôi.
“Cô đang nói dối.” Lăng Tiêu nói.
Ôn Bích liên tục lắc đầu, vội giải thích: “Tôi không có, tôi không nói dối, mỗi chữ tôi nói vừa rồi đều là thật...”
Lăng Tiêu nhắm mắt lại, lạnh lùng ra lệnh cho Bạch quản gia: “Kéo cô ta xuống đi, không chịu chút đau khổ thì cô ta sẽ không nói thật.”
Bạch quản gia lập tức gật đầu: “Vâng thiếu gia.”
Bạch quản gia vung tay lên, hai vệ sĩ cao lớn đi đến, kéo lê Ôn Bích vẫn luôn kêu oan đi vào địa lao.
Qua hơn mười phút, Ôn Bích đã khai hết tất cả.
Ôn Bích khai là do bị Lam Nhan sai khiến nên theo dõi Thịnh Hoàn Hoàn, hơn nữa mấy tấm ảnh kia là lợi dụng góc độ cố ý gây hiểu lầm, kỳ thật từ đầu tới cuối Thịnh Hoàn Hoàn chưa từng ôm eo người đàn ông đó.
Ảnh chụp cũng là Lam Nhan bảo cô ta đăng lên, Lam Nhan có ơn tri ngộ với cô, cho nên cô phải giúp cô ta.
Lăng Tiêu cũng không bất ngờ: “Nằm trong dự đoán.”
Đường Dật cảm thấy thật cụt hứng, lập tức tám chuyện: “Anh đoán vừa rồi tôi nhìn thấy ai?”
Lăng Tiêu không có hứng thú: “Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy.”
Hắn đoán được đại khái Đường Dật muốn nói cái gì.
Đường Dật lập tức ngăn lại: “Đừng cúp máy mà Lăng gia, anh nghe tôi nói hết lời được không?”
Không đợi Lăng Tiêu trả lời, Đường Dật lập tức nói luyên thuyên lên: “Tôi nhìn thấy Đường Nguyên Minh, anh ta đi cùng Thịnh Hoàn Hoàn tới bệnh viện thăm Mộ Tư, chẳng lẽ lời đồn là thật? Dù sao tôi thấy Đường Nguyên Minh nhất định có ý với Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư kia càng không cần phải nói, ngày nào cũng trông chờ hai người ly hôn, hiện tại đã được như nguyện, kết quả hai chân lại bị phế đi.”
“Anh biết vừa rồi Đường Nguyên Minh nói gì với tôi không?” Mặc kệ Lăng Tiêu có hứng thú nghe hay không, Đường Dật chỉ lo nói liên tục: “Anh ta bảo tôi chữa khỏi chân cho Mộ Tư, điều kiện tùy tôi đưa ra, không ngờ người đàn ông này cũng rất quan tâm Thịnh Hoàn Hoàn …”
Tút tút tút...
“Cmn, ông đây còn chưa nói xong mà.” Đường Dật sờ sờ mũi, lầm bầm lầu bầu cảm thán: “Hiện tại phụ nữ ly hôn đều được chào đón như thế sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn thì thôi đi, dù sao gia thế và mỹ mạo đều không phải dạng vừa, Nam Tầm kia mới làm anh ta cảm thấy khó tin, tuổi gần 30 còn mang theo con gái, rốt cuộc Diệp Sâm thích cô ta cái gì?
Tiếp theo Đường Dật lại gọi điện thoại cho Diệp Sâm, nói lại những lời vừa rồi với Lăng Tiêu cho Diệp Sâm nghe một lần.
Diệp Sâm nghe xong chỉ đáp lại một câu: “Thần kinh cậu bị thô hay gì?”
Đường Dật bị mắng không hiểu ra sao: “Nam Tầm chọc anh giận à?”
Diệp Sâm nói: “Cậu suy nghĩ nhiều, chúng tôi đang chuẩn bị ra cửa, đi chúc mừng Thịnh Hoàn Hoàn khôi phục độc thân.”
Đường Dật lập tức phủ định: “Không có khả năng, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn còn ở bệnh viện, ở bên Đường Nguyên Minh và Mộ Tư, hơn nữa ly hôn với Lăng gia thì người có hại là cô ta, không chừng lúc trở về cô ta liền nhốt mình vào WC mà khóc, sao còn có tâm tình đi chúc mừng?”
“Cậu đừng quên lúc trước vì sao Thịnh Hoàn Hoàn gả cho Lăng gia.” Diệp Sâm cười lạnh, thản nhiên nói: “Hơn nữa, hiện tại bên cạnh cô ta không thiếu người bảo vệ, giờ hai chân Mộ Tư bị phế đi, nhưng không phải còn Đường Nguyên Minh sao, mọi phương diện của anh ta đều rất ưu việt, không thua kém Lăng gia bao nhiêu, huống chi họ còn là thanh mai trúc mã, chỉ dựa vào điểm này thì Lăng gia xấu tính có thể so được sao?”
Đường Dật hơi ngơ ra: “Tôi đột nhiên cảm thấy anh phân tích rất có lý, cái đệt, không phải Thịnh Hoàn Hoàn thật sự cắm sừng Lăng gia đó chứ?”
“Chuyện này đừng nói bậy, sẽ gây án mạng đấy.” Mặt Diệp Sâm trầm xuống: “Tôi phải ra cửa, nhớ quản cái miệng của mình cho tốt.”
Diệp Sâm lập tức cúp điện thoại.
Đường Dật mang cả bụng buồn bực: “Thịnh Hoàn Hoàn thật sự muốn chúc mừng? Vậy không phải Đường Nguyên Minh cũng đi theo? Chuyện này sao thiếu tôi được chứ?”
Đường Dật càng nghĩ càng ngứa ngáy, lập tức gửi tin nhắn cho Diệp Sâm: “Gửi địa chỉ lại đây, tôi cũng đi xem náo nhiệt.”
Diệp Sâm thật sự gửi địa chỉ qua. Đường Dật vội chuyển tiếp địa chỉ cho Lăng Tiêu: “Lăng gia, ra uống rượu đi, Diệp Sâm nói chúc mừng anh khôi phục độc thân, đêm nay anh ấy bao.”
Trong nháy mắt, Đường Dật đã tính kế cả Diệp Sâm và Lăng Tiêu.
Không bao lâu sau, Đường Dật đã nhận được câu trả lời của Lăng Tiêu: “Tôi còn chút việc cần xử lý, lát nữa qua tìm hai người.”
Đường Dật hưng phấn đến mức suýt quơ chân múa tay: “Đêm nay có trò hay xem rồi.”
…
Lăng Phủ
Lúc này, Ôn Bích đang quỳ trước mặt Lăng Tiêu, sắc mặt trắng bệch thân thể run rẩy.
Lăng Tiêu ném mấy tấm ảnh trong tay tới trước mặt Ôn Bích, thong thả lạnh nhạt nói: “Nói đi, khi tôi còn kiên nhẫn nghe.”
Ôn Bích nhìn mấy tấm ảnh trước mặt, đó là số ảnh cô ta đăng lên mạng hồi sáng.
Trong ảnh, Thịnh Hoàn Hoàn và một người đàn ông ngồi trên motor Halley, cô ôm chặt người trước mặt, hành động của hai người rất thân mật, mà trên đầu người đàn ông có đội mũ giáp, nhìn không rõ mặt.
Lăng Tiêu không nói nhiều, nhưng Ôn Bích lại run lên: “Là tối hôm qua tôi chụp, khi đó anh và cô ta thật sự chưa ly hôn, hơn nữa tôi cũng không nói gì, mấy tin ngoại tình cắm sừng kia không phải tôi nói, anh có thể đi tra.”
“Cô theo dõi Thịnh Hoàn Hoàn?”
“Tôi không có.” Ôn Bích liên tục lắc đầu phủ nhận: “Tối hôm qua gặp phải cô ta chỉ là trùng hợp, lúc ấy tôi mới cùng đồng nghiệp ra khỏi quán ăn XX, không tin anh có thể gọi điện thoại đối chất với đồng nghiệp của tôi.”
Lăng Tiêu giơ tay, Bạch quản gia lập tức tiến lên: “Thiếu gia, xin ra lệnh.”
“Tra video theo dõi của quán ăn XX ra đây.”
Nghe thấy lời này của Lăng Tiêu, Ôn Bích âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này Lăng Tiêu lại nói tiếp: “Còn nữa, tìm ra thời gian cụ thể của mấy tấm ảnh này, nếu tìm không thấy thì tra camera gần đó.”
Bạch quản gia gật đầu nói: “Vâng thiếu gia.”
Lúc này Ôn Bích vừa rồi còn thề thốt đột nhiên bị rút hết sức lực, mềm nhũn ngã xuống đất.
Cô ta chụp ảnh xong mới đến quán XX ăn cơm, để có nhân chứng, cô còn gọi đồng nghiệp đến gây chút chuyện ở quán ăn nhằm lưu lại ấn tượng với người phục vụ, khi Lăng Tiêu điều tra thì người đó có thể làm chứng cho cô.
Nhưng lời nói dối không chống lại nổi cuộc điều tra chi tiết, vừa so sánh thời gian đã lòi.
Bạch quản gia thấy Ôn Bích như thế thì mặt trầm xuống, giọng đanh lại: “Ôn Bích, hiện tại thành thật khai báo còn kịp, có cần tôi nhắc nhở cô hậu quả khi dám nói dối trước mặt Lăng gia không?”
Mặt Ôn Bích như tro tàn, lại quỳ thẳng lên: “Tôi thừa nhận tôi có theo dõi Thịnh Hoàn Hoàn, tối hôm qua cô ta đi ra từ XX, tôi thấy cô ta và Đường Nguyên Minh ở bên nhau nên đã đi theo.”
Bạch quản gia hỏi: “Vì sao cô lại làm như thế?”
Ôn Bích nói: “Tôi biết Lam Nhan nhà tôi yêu Lăng tổng, cô ấy và Lăng tổng còn có một đứa con trai, tôi luôn hy vọng gia đình ba người có thể ở bên nhau, cho nên lúc ấy thấy Thịnh Hoàn Hoàn có hành vi khác người liền không suy xét nhiều như vậy.”
Tầm mắt Lăng Tiêu chưa từng rời khỏi Ôn Bích, Ôn Bích cảm thấy trước mặt mình như vắt ngang một thanh đao, cô ta cố nén khủng hoảng, thản nhiên nhìn vào mắt Lăng Tiêu.
Chỉ mười mấy giây ngắn ngủn, mặt cô ta đã chảy đầy mồ hôi.
“Cô đang nói dối.” Lăng Tiêu nói.
Ôn Bích liên tục lắc đầu, vội giải thích: “Tôi không có, tôi không nói dối, mỗi chữ tôi nói vừa rồi đều là thật...”
Lăng Tiêu nhắm mắt lại, lạnh lùng ra lệnh cho Bạch quản gia: “Kéo cô ta xuống đi, không chịu chút đau khổ thì cô ta sẽ không nói thật.”
Bạch quản gia lập tức gật đầu: “Vâng thiếu gia.”
Bạch quản gia vung tay lên, hai vệ sĩ cao lớn đi đến, kéo lê Ôn Bích vẫn luôn kêu oan đi vào địa lao.
Qua hơn mười phút, Ôn Bích đã khai hết tất cả.
Ôn Bích khai là do bị Lam Nhan sai khiến nên theo dõi Thịnh Hoàn Hoàn, hơn nữa mấy tấm ảnh kia là lợi dụng góc độ cố ý gây hiểu lầm, kỳ thật từ đầu tới cuối Thịnh Hoàn Hoàn chưa từng ôm eo người đàn ông đó.
Ảnh chụp cũng là Lam Nhan bảo cô ta đăng lên, Lam Nhan có ơn tri ngộ với cô, cho nên cô phải giúp cô ta.