Mục lục
Nháp - Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc lắng nghe, cô căn bản không có tư cách xen mồm vào chuyện này.

Cuối cùng Lăng Hoa Thanh cũng mở miệng: “A Tiêu, tha cho bác cả đi, không liên quan đến đúng sai, coi như tặng cho ba một món quà, con xem, bà nội con khóc thương tâm đến mức nào!”

Con xem, bà nội con khóc thương tâm đến mức nào!

Không biết vì sao, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy câu nói sau cùng của Lăng Hoa Thanh nghe rất lạ, giống như mang theo chút oán giận.

Cô theo phản xạ mà nhìn về phía Lăng lão thái thái, chỉ thấy bà giật mình, duỗi tay lau nước mắt, đau đớn mà quay mặt đi.

Qua thật lâu, giọng nói của Lăng Tiêu mới vang lên: “Vậy làm theo ý ba đi.”

Giờ khắc này, cảm giác làm người ta hít thở không thông cuối cùng cũng dịu lại.

Lăng Tiêu đứng dậy đi ra ngoài, tất nhiên Thịnh Hoàn Hoàn không có khả năng nán lại, lập tức bế cậu nhóc lên: “Ông bà nội, tụi con đi trước.”

Cô đuổi theo ra ngoài liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lăng Tiêu, hắn lạnh lẽo mà lại cô đơn, làm lòng người thương tiếc, thật muốn đi lên ôm hắn một cái.

“Lăng Tiêu.” Thịnh Hoàn Hoàn gọi hắn lại, ôm Lăng Thiên Vũ đuổi theo.

Nghe thấy giọng nói của cô, Lăng Tiêu dừng bước chân, xoay người nhìn về phía bọn họ.

“Mệt mỏi quá, cho anh ôm.” Thịnh Hoàn Hoàn thở hổn hển, không khách khí ném cậu nhóc cho Lăng Tiêu, sau đó cười hỏi: “Anh ăn no chưa, tôi còn rất đói, chúng ta đi ăn lẩu được không?”

Lăng Thiên Vũ lập tức trợn to mắt, gật đầu gật đầu.

Sắc mặt Lăng Tiêu vẫn lạnh lẽo, dáng vẻ như chẳng có hứng thú.

Thịnh Hoàn Hoàn nắm lấy cánh tay bị thương của hắn: “Đi nào, từ tối hôm qua đến bây giờ tôi chưa được ăn một bữa nào ra hồn, anh coi như đi chung với chúng tôi được không, tôi đi lái xe?”

Lăng Tiêu liếc xéo cô một cái, đặc biệt cao ngạo: “Chỉ lần này.”

Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi nhà cũ không bao lâu thì một người đàn ông trẻ cao lớn đã xuất hiện, được người hầu dẫn dắt, cuối cùng anh ta bước vào phòng Lăng Hoa Thanh.

Lăng Hoa Thanh đánh giá người trước mặt, sau đó nhếch môi cười nhạt: “Mười năm không gặp, đã lớn như vậy rồi, cậu cao hơn cha mình nhiều.”

Hà Vinh cười nói: “Cha tôi cứ nói mình già rồi, tôi thấy chú Lăng lại chẳng thay đổi gì, vẫn còn bảnh bao như trong trí nhớ.”

“Thằng nhãi này miệng ngọt thật.” Lăng Hoa Thanh vỗ vỗ bả vai Hà Vinh: “Không tồi, thân thể đủ rắn chắc, từ hôm nay trở đi cậu cứ ở cạnh tôi làm việc, thay tôi chào hỏi cha cậu.”



Ý cười của Hà Vinh chợt tắt, cung kính nói: “Cảm ơn chú Lăng bằng lòng đề bạt.”

Lăng Hoa Thanh xua xua tay: “Trở về thu dọn một chút đi, ngày mai lại đây sớm một chút.”

“Thưa vâng.” Hà Vinh gật đầu, sau đó rời khỏi nhà cũ.

Sau khi rời đi một đoạn đường, anh ta xuống xe lấy di động ra, đi một khoảng cách mới dừng lại: “Phu nhân, như bà đã liệu trước, quả nhiên Lăng Hoa Thanh đã giữ tôi lại, còn cho người ta cài máy nghe lén trên xe tôi.”

Ở một thành phố khác, một người phụ nữ đứng ở ban công, nhìn mấy chiếc xe vừa dừng lại phía dưới, nói với Hà Vinh: “Hiện tại bên cạnh ông ta không có người để dùng, ông ta tin tưởng cha cậu, rất nhanh cũng sẽ tin cậu, nhưng người như ông ta rất đa nghi, cậu ở bên cạnh ông ta làm việc nhất định phải cẩn thận.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, người phụ nữ quay đầu lại nhìn, cuối cùng nói với Hà Vinh: “Được rồi, có người đến, cậu nhóc, rất nhanh chúng ta có thể gặp mặt.”

Sau khi cúp điện thoại, bà về phòng, đốt sáu cây nhang rồi lần lượt cắm vào hai lư hương.

Trước hai lư hương có đặt một tấm hình trắng đen và một con búp bê đặc biệt xinh đẹp đáng yêu.

Tay người phụ nữ dừng lại trên người đàn ông trẻ tong bức hình, quyến luyến nhung nhớ mà vuốt ve qua lại.

Ngoài cửa, tiếng đập cửa càng ngày càng lớn.

Tay bà đặt ở bên cạnh khung ảnh, đau khổ úp ảnh xuống rồi cầm lấy con búp bê đáng yêu bên cạnh, tiến lên mở cửa ra...



Chầu này Thịnh Hoàn Hoàn ăn rất vui vẻ.

Sau khi cơm nước xong, cô lại lôi kéo Lăng Tiêu đi dạo phố với mình: “Hôm nay Lăng Hàn đã cứu tôi, tôi phải mua một món quà thể hiện lòng biết ơn, anh nói nên mua gì mới tốt đây?”

Giọng điệu của Lăng Tiêu không tốt lắm: “Chi phiếu.”

“Chi phiếu? Chắc anh ấy không nhận đâu.” Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm: “Hơn nữa, ân cứu mạng sao cân nhắc được bằng tiền tài? Hơn nữa chắc Lăng Hàn cũng không thiếu tiền.”

Lăng Tiêu cao ngạo hừ lạnh: “Tin tôi đi, anh ta nhất định rất cần, hơn nữa sẽ dùng số tiền này lập mưu giết tôi như thế nào.”

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, lập tức nhớ tới chuyện Lăng Hàn đi tìm cô, nếu Lăng Tiêu biết cô đang điều tra hắn thì sẽ như thế nào?

Ánh mắt cô không được tự nhiên mà dời khỏi mặt hắn: “Không nghiêm trọng như vậy đó chứ, không phải anh đã chịu bỏ qua cho bác cả sao?”

Lăng Tiêu cũng không muốn nhiều lời với cô: “Có một số việc, cô không hiểu.”

Thịnh Hoàn Hoàn thử hỏi thăm dò “Anh đưa bác cả vào tù không chỉ vì ông ta tham ô công quỹ đúng không?”



Mặt Lăng Tiêu lạnh lẽo, ánh mắt không chút độ ấm: “Cô lại quên, chuyện không nên biết thì cô không cần hỏi đến.”

Thịnh Hoàn Hoàn có chút thất vọng: “Vậy không mua, chúng ta đến đoàn xe đi, anh luyện chạy với tôi, xem tôi có tiến bộ không, sau đó chỉ điểm một chút?”

Lăng Tiêu không cho mặt mũi: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi không quên lần trước là tôi thua cô, bảo một thủ hạ bại tướng chỉ điểm, cô đang cười nhạo tôi sao?”

Lăng Thiên Vũ khiếp sợ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, dáng vẻ rất sùng bái: Hoàn Hoàn giỏi quá, còn thắng được đại ma vương.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại khóc không ra nước mắt: “Không có, tôi đâu dám cười nhạo anh, người sáng suốt đều nhìn ra tôi thắng anh là may mắn, anh căn bản không dùng hết sức.”

Cô nói thật, lần đó cô thắng được Lăng Tiêu chỉ do may mắn, nếu hắn dùng hết sức thì cô căn bản không có khả năng thắng.

Lăng Tiêu giơ tay búng một cái vào giữa mày Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô cũng biết tự mình hiểu lấy.”

Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ: “Vậy anh chịu rồi đúng không, anh yên tâm, tôi bảo đảm lúc này đoàn xe không có ai.”

Sau đó không bao lâu, Thịnh Hoàn Hoàn đã tự vả miệng mình.

Lam Nhan, Triệu Giai Ca, Trần Phỉ Phỉ, Bạch Sương, Lệ Hàn Tư, mà còn có Kim Thần?

Cmn, bốn nữ hai nam này hẹn hò ở đoàn xe sao? Đêm hôm mà luyện xe cái gì?

Còn tự tiện mang người của đoàn xe khác đến, đây là có ý gì?

Thịnh Hoàn Hoàn vừa thấy đối phương đông người, trong lòng không khỏi tính toán, có nên kêu Lăng Kha lại đây giữ thể diện, sau đó bỗng nhớ lại phe mình còn có Lăng Tiêu, cô sợ cái gì?


Một mình Lăng Tiêu có thể chống lại năm, còn lại một người không đủ cho cô chơi, nhưng ngoài miệng lại nói: “À, không thì hôm nào chúng ta lại đến đi?”


Lăng Tiêu nhận thấy sự thay đổi của Lăng Thiên Vũ, sắc mặt lập tức âm trầm: “Trở về.”


Vừa dứt lời, hắn muốn xoay người rời đi, lúc này giọng nói kích động của Lam Nhan truyền đến: “Thiên Vũ, Thiên Vũ, con tôi.”


Mặt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức thay đổi, sao cô lại quên mất Lam Nhan là mẹ của cậu nhóc, rất có thể là một trong những kẻ ngược đãi.


Cô lập tức nhìn về phía cậu nhóc trong lòng Lăng Tiêu, chỉ thấy sắc mặt cậu trắng bệch, tái nhợt như tờ giấy, hai nắm đấm siết chặt, cả người căng cứng.


Bước chân Lăng Tiêu khựng lại, sau đó sải bước đi ra ngoài.


“Lăng Tiêu, xin anh cho em gặp nó một lần đi.” Lam Nhan vội đuổi theo, rơi lệ đầy mặt kéo áo Lăng Tiêu: “Anh để em liếc nhìn nó một cái, nói với nó mấy câu được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK