Diệp Sâm nhếch môi mỏng lên, ánh mắt sắc bén xuyên qua mắt kính tơ vàng nhìn về phía Cố Nam Thành: “Hình như Cố tổng có ý kiến với tôi?”
Giờ khắc này, Lăng Kha kích động muốn chết, rốt cuộc cũng đối đầu, rốt cuộc cũng tranh chấp rồi.
Đường Dật cũng hứng thú dạt dào, cuối cùng cũng có trò hay xem, đêm nay không uổng công chạy một chuyến.
Mọi người nhìn nhìn Nam Tầm và Diệp Sâm, lại nhìn nhìn Cố Nam Thành, chỉ than thở lúc này không ai đưa hạt dưa ra để cắn.
Nghe Diệp Sâm chất vấn, Cố Nam Thành hừ lạnh một tiếng: “Không biết ngài đây tên họ là gì.”
Lời này tràn ngập khinh thường và miệt thị, hiển nhiên hoàn toàn không coi Diệp Sâm ra gì.
Diệp Sâm cười cười: “Tôi mới trở về từ nước ngoài, Cố tổng không quen biết tôi cũng bình thường, tôi tên là Diệp Sâm, mấy hôm trước mới mua được một bất động sản trên danh nghĩa của anh.”
Thật sự là anh ta.
Mặt Cố Nam Thành âm trầm: “Diệp Sâm? Chưa từng nghe qua.”
Diệp Sâm nhướng mày kiếm: “Không sao, về sau tôi sẽ làm Cố tổng nhớ kỹ cái tên này.”
Cố Nam Thành cười lạnh: “Phải không? Người có thể làm tôi nhớ kỹ không nhiều lắm, chỉ sợ anh không có năng lực này.”
Diệp Sâm bình tĩnh cười nói: “Tôi nghĩ rất nhanh Cố tổng sẽ có đáp án.”
Cuộc đối thoại đơn giản lại tràn ngập mùi thuốc súng.
Đường Dật còn ngại chuyện này không đủ kích thích, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Diệp thiếu, bất động sản anh nói mình mua được từ Cố tổng không phải chính là căn biệt thự mấy ngày trước bị san bằng trong một đêm, gây ồn ào huyên náo ở Hải Thành đó chứ?”
Diệp Sâm cười cười, cũng không phủ nhận.
Mọi người bừng tỉnh, thì ra là anh ta làm.
Người đàn ông đeo mắt kính tơ vàng, có vẻ mặt khôn khéo nhạy bén này chính là tên nhà giàu mấy ngày trước bị cả Hải Thành mắng là kẻ ngốc tiền nhiều!
Đường Dật lại hỏi: “Căn biệt thự đang yên đang lành, vì sao anh lại muốn hủy nó đi?”
Đúng rồi, một căn biệt thự đang yên đang lành, vì sao lại muốn hủy đi?
Mọi người đều tò mò về vấn đề này.
Nhớ tới mảnh đất trơ trọi kia, Nam Tầm nhịn không được hừ lạnh một tiếng: “Ngốc nghếch lắm tiền, ăn no không có chuyện gì làm thôi.”
Diệp Sâm không bực không giận, bình thản ung dung cười nói: “Tôi hủy nó vì ngại nó chướng mắt, làm tôi không thoải mái.”
Mọi người hiểu ra, thì ra là quân tử giận dữ vì hồng nhan!
Lời này của Diệp Sâm không khác gì công khai khiêu khích quyền uy của Cố Nam Thành. Dù sao mọi người đều biết căn biệt thự kia đã từng là tổ ấm tình yêu của Cố Nam Thành và Nam Tầm, kết quả đã bị Diệp Sâm san bằng trong một đêm.
Hiện tại Diệp Sâm còn nói như vậy ngay trước mặt Cố Nam Thành, anh dùng giá cao mua căn biệt thự kia từ tay Cố Nam Thành, chỉ vì nó làm Diệp Sâm chướng mắt nên anh muốn nó biến mất thôi!
Đây là sỉ nhục lớn nhất đối với Cố Nam Thành.
Lăng Kha nhìn cái mặt đen xì của Cố Nam Thành mà sảng khoái nói không nên lời, lập tức sùng bái nhìn Diệp Sâm: “Diệp thiếu thật ngầu, vừa đẹp trai lại nhiều tiền, quan trọng nhất là ánh mắt tinh tường, tôi ủng hộ anh theo đuổi chị Nam Tầm, tôi chờ uống rượu mừng của hai người.”
Lăng Kha chỉ thiếu điều trực tiếp gọi Diệp Sâm là anh rể!
Nam Tầm sắc bén trừng cái con bé ăn cây táo rào cây sung rồi.
Diệp Sâm cười cười, giọng nói hồn hậu gợi cảm lại mê người: “Ngoan, kêu tiếng một tiếng anh rể nghe xem.”
“Có chỗ tốt gì?”
“Về sau tôi che chở cho cô.”
Lăng Kha lập tức phản bội Nam Tầm, ngọt ngào mà hô một tiếng: “Anh rể.”
Cái tên phản đồ này!
Nam Tầm hận sắt không thành thép giận trừng Nam Tầm, lúc này liền nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Thịnh Hoàn Hoàn vang lên bên tai cô: “Anh rể.”
Hoàn Hoàn, cả em cũng bị Diệp Sâm mua chuộc!
Nam Tầm không thể nhịn được nữa: “Thịnh, Hoàn, Hoàn!”
Các người chỉ có chút tiền đồ này thôi sao?
Dễ dàng bán đứng chị đây như thế sao!
Thịnh Hoàn Hoàn nói với Nam Tầm: “Em cảm thấy anh ấy mạnh hơn Cố Nam Thành nhiều, hơn nữa có vẻ là người đàn ông rất thương người yêu, điểm này thì Lăng Tiêu và Cố Nam Thành đều không bằng, về sau tuyệt đối là người chồng chiều vợ đó.”
Giọng của Thịnh Hoàn Hoàn không lớn không nhỏ, không ít người đều nghe được.
Diệp Sâm dựng ngón tay cái lên với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thật tinh mắt.”
Mặt Cố Nam Thành đen đến không thể đen hơn, Trần Do Mỹ ngồi bên cạnh gã vẫn không dám mở miệng, rõ ràng Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha đang cố ý khiêu khích, nhưng gã vẫn bị lừa!
Gã đã ly hôn với Nam Tầm, bọn Thịnh Hoàn Hoàn gọi ai là anh rể có liên quan gì đến gã chứ, đáng tức giận vì chuyện này sao, tự nhiên lại làm người ta chê cười.
Đáng tiếc Cố Nam Thành luôn luôn khôn khéo lại như rơi vào bẫy rập không thể thoát ra, cảm xúc luôn bị đám người Diệp Sâm khống chế.
Mà Trần Do Mỹ lại không dám đâm đầu vào họng súng ngay lúc này!
Đường Dật kích động muốn chết, trời đất, anh ta nghe được cái gì?
Đường Dật quay đầu mách Lăng Tiêu: “Lăng gia, vợ trước của anh nói anh không thương vợ, còn so anh ngang hàng với Cố Nam Thành, nói anh và anh ta đều thua Diệp thiếu kìa.”
Thịnh Hoàn Hoàn trừng to đôi mắt xinh đẹp, người đàn ông này nói chuyện có thể chú ý chút không, cô chỉ cách anh ta một vị trí, nói lớn như thế là nghĩ cô điếc sao?
Giờ phút này Thịnh Hoàn Hoàn hận không thể tát mình một cái, sao cô lại quên Lăng Tiêu đang ở đây, tự nhiên cô nhắc đến hắn làm gì, không phải tự tìm đau khổ sao?
Quả nhiên, rất nhanh báo ứng đã tới.
Ánh mắt Lăng Tiêu rơi lên người Thịnh Hoàn Hoàn, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Tôi không thương vợ? Thì ra phụ nữ các người đều thích mấy trò loè thiên hạ nông cạn này.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Mấy trò loè thiên hạ nông cạn!!!
Đúng vậy, phụ nữ đều thích mấy trò loè thiên hạ này, cô cũng vậy, đáng tiếc Lăng Tiêu không làm được, ai gả cho hắn đều phải có một trái tim chịu được sự lạnh nhạt và tịch mịch.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Lăng tiên sinh xuất sắc như thế, dù không làm mấy trò loè thiên hạ đó thì cũng có rất nhiều cô gái thích, tôi xem trọng anh.”
Lăng Tiêu đặc biệt cao ngạo hừ lạnh một tiếng, hình như đang đáp lại Thịnh Hoàn Hoàn: Cái này còn cần cô nói.
Lăng Tiêu cảm thấy Thịnh Hoàn Hoàn là đang tự tìm đường chết.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đời này tốt nhất Lăng Tiêu đừng rung động với ai, nếu không với tính tình của hắn thì sẽ nếm mùi đau khổ dài dài.
“Bốp bốp bốp!” Lúc này Đường Nguyên Minh vỗ vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Đường Nguyên Minh đang đứng trước quầy bar, thân hình cao lớn, ngũ quan anh tuấn, trên người mang theo khí chất tao nhã lại lưu manh, kết hợp với bề ngoài cứng cỏi đó, anh cứ như một quân nhân đầy sức hút, cả người toả ra hormone.
Ánh mắt anh dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Hôm nay là ngày Hoàn Hoàn khôi phục độc thân, làm bạn thân, đối tác của em, anh rất vui mừng thấy em lấy lại được tự do.”
“Các vị đến đây chính là khách, đêm nay tùy tiện ăn chơi thoả thích, tất cả chi phí tính cho tôi.”
Lời Đường Nguyên Minh nói làm mọi người kích động không thôi, âm nhạc bắt đầu vang lên, không khí lập tức náo nhiệt, áp lực và máu nhiều chuyện vừa rồi lập tức biến mất.
Đường Nguyên Minh mời Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, muốn đi lên hát với anh một bài không?”
Thịnh Hoàn Hoàn vội xua tay: “Em không thích ca hát.”
Bảo Thịnh Hoàn Hoàn múa còn được, ca hát thì không giỏi.
Lúc này Triệu Giai Ca hào phóng đứng lên, bước từng bước về hướng Đường Nguyên Minh: “Đường thiếu, không ngại hát với tôi một bài chứ?”
Giờ khắc này, Lăng Kha kích động muốn chết, rốt cuộc cũng đối đầu, rốt cuộc cũng tranh chấp rồi.
Đường Dật cũng hứng thú dạt dào, cuối cùng cũng có trò hay xem, đêm nay không uổng công chạy một chuyến.
Mọi người nhìn nhìn Nam Tầm và Diệp Sâm, lại nhìn nhìn Cố Nam Thành, chỉ than thở lúc này không ai đưa hạt dưa ra để cắn.
Nghe Diệp Sâm chất vấn, Cố Nam Thành hừ lạnh một tiếng: “Không biết ngài đây tên họ là gì.”
Lời này tràn ngập khinh thường và miệt thị, hiển nhiên hoàn toàn không coi Diệp Sâm ra gì.
Diệp Sâm cười cười: “Tôi mới trở về từ nước ngoài, Cố tổng không quen biết tôi cũng bình thường, tôi tên là Diệp Sâm, mấy hôm trước mới mua được một bất động sản trên danh nghĩa của anh.”
Thật sự là anh ta.
Mặt Cố Nam Thành âm trầm: “Diệp Sâm? Chưa từng nghe qua.”
Diệp Sâm nhướng mày kiếm: “Không sao, về sau tôi sẽ làm Cố tổng nhớ kỹ cái tên này.”
Cố Nam Thành cười lạnh: “Phải không? Người có thể làm tôi nhớ kỹ không nhiều lắm, chỉ sợ anh không có năng lực này.”
Diệp Sâm bình tĩnh cười nói: “Tôi nghĩ rất nhanh Cố tổng sẽ có đáp án.”
Cuộc đối thoại đơn giản lại tràn ngập mùi thuốc súng.
Đường Dật còn ngại chuyện này không đủ kích thích, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Diệp thiếu, bất động sản anh nói mình mua được từ Cố tổng không phải chính là căn biệt thự mấy ngày trước bị san bằng trong một đêm, gây ồn ào huyên náo ở Hải Thành đó chứ?”
Diệp Sâm cười cười, cũng không phủ nhận.
Mọi người bừng tỉnh, thì ra là anh ta làm.
Người đàn ông đeo mắt kính tơ vàng, có vẻ mặt khôn khéo nhạy bén này chính là tên nhà giàu mấy ngày trước bị cả Hải Thành mắng là kẻ ngốc tiền nhiều!
Đường Dật lại hỏi: “Căn biệt thự đang yên đang lành, vì sao anh lại muốn hủy nó đi?”
Đúng rồi, một căn biệt thự đang yên đang lành, vì sao lại muốn hủy đi?
Mọi người đều tò mò về vấn đề này.
Nhớ tới mảnh đất trơ trọi kia, Nam Tầm nhịn không được hừ lạnh một tiếng: “Ngốc nghếch lắm tiền, ăn no không có chuyện gì làm thôi.”
Diệp Sâm không bực không giận, bình thản ung dung cười nói: “Tôi hủy nó vì ngại nó chướng mắt, làm tôi không thoải mái.”
Mọi người hiểu ra, thì ra là quân tử giận dữ vì hồng nhan!
Lời này của Diệp Sâm không khác gì công khai khiêu khích quyền uy của Cố Nam Thành. Dù sao mọi người đều biết căn biệt thự kia đã từng là tổ ấm tình yêu của Cố Nam Thành và Nam Tầm, kết quả đã bị Diệp Sâm san bằng trong một đêm.
Hiện tại Diệp Sâm còn nói như vậy ngay trước mặt Cố Nam Thành, anh dùng giá cao mua căn biệt thự kia từ tay Cố Nam Thành, chỉ vì nó làm Diệp Sâm chướng mắt nên anh muốn nó biến mất thôi!
Đây là sỉ nhục lớn nhất đối với Cố Nam Thành.
Lăng Kha nhìn cái mặt đen xì của Cố Nam Thành mà sảng khoái nói không nên lời, lập tức sùng bái nhìn Diệp Sâm: “Diệp thiếu thật ngầu, vừa đẹp trai lại nhiều tiền, quan trọng nhất là ánh mắt tinh tường, tôi ủng hộ anh theo đuổi chị Nam Tầm, tôi chờ uống rượu mừng của hai người.”
Lăng Kha chỉ thiếu điều trực tiếp gọi Diệp Sâm là anh rể!
Nam Tầm sắc bén trừng cái con bé ăn cây táo rào cây sung rồi.
Diệp Sâm cười cười, giọng nói hồn hậu gợi cảm lại mê người: “Ngoan, kêu tiếng một tiếng anh rể nghe xem.”
“Có chỗ tốt gì?”
“Về sau tôi che chở cho cô.”
Lăng Kha lập tức phản bội Nam Tầm, ngọt ngào mà hô một tiếng: “Anh rể.”
Cái tên phản đồ này!
Nam Tầm hận sắt không thành thép giận trừng Nam Tầm, lúc này liền nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Thịnh Hoàn Hoàn vang lên bên tai cô: “Anh rể.”
Hoàn Hoàn, cả em cũng bị Diệp Sâm mua chuộc!
Nam Tầm không thể nhịn được nữa: “Thịnh, Hoàn, Hoàn!”
Các người chỉ có chút tiền đồ này thôi sao?
Dễ dàng bán đứng chị đây như thế sao!
Thịnh Hoàn Hoàn nói với Nam Tầm: “Em cảm thấy anh ấy mạnh hơn Cố Nam Thành nhiều, hơn nữa có vẻ là người đàn ông rất thương người yêu, điểm này thì Lăng Tiêu và Cố Nam Thành đều không bằng, về sau tuyệt đối là người chồng chiều vợ đó.”
Giọng của Thịnh Hoàn Hoàn không lớn không nhỏ, không ít người đều nghe được.
Diệp Sâm dựng ngón tay cái lên với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thật tinh mắt.”
Mặt Cố Nam Thành đen đến không thể đen hơn, Trần Do Mỹ ngồi bên cạnh gã vẫn không dám mở miệng, rõ ràng Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha đang cố ý khiêu khích, nhưng gã vẫn bị lừa!
Gã đã ly hôn với Nam Tầm, bọn Thịnh Hoàn Hoàn gọi ai là anh rể có liên quan gì đến gã chứ, đáng tức giận vì chuyện này sao, tự nhiên lại làm người ta chê cười.
Đáng tiếc Cố Nam Thành luôn luôn khôn khéo lại như rơi vào bẫy rập không thể thoát ra, cảm xúc luôn bị đám người Diệp Sâm khống chế.
Mà Trần Do Mỹ lại không dám đâm đầu vào họng súng ngay lúc này!
Đường Dật kích động muốn chết, trời đất, anh ta nghe được cái gì?
Đường Dật quay đầu mách Lăng Tiêu: “Lăng gia, vợ trước của anh nói anh không thương vợ, còn so anh ngang hàng với Cố Nam Thành, nói anh và anh ta đều thua Diệp thiếu kìa.”
Thịnh Hoàn Hoàn trừng to đôi mắt xinh đẹp, người đàn ông này nói chuyện có thể chú ý chút không, cô chỉ cách anh ta một vị trí, nói lớn như thế là nghĩ cô điếc sao?
Giờ phút này Thịnh Hoàn Hoàn hận không thể tát mình một cái, sao cô lại quên Lăng Tiêu đang ở đây, tự nhiên cô nhắc đến hắn làm gì, không phải tự tìm đau khổ sao?
Quả nhiên, rất nhanh báo ứng đã tới.
Ánh mắt Lăng Tiêu rơi lên người Thịnh Hoàn Hoàn, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Tôi không thương vợ? Thì ra phụ nữ các người đều thích mấy trò loè thiên hạ nông cạn này.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Mấy trò loè thiên hạ nông cạn!!!
Đúng vậy, phụ nữ đều thích mấy trò loè thiên hạ này, cô cũng vậy, đáng tiếc Lăng Tiêu không làm được, ai gả cho hắn đều phải có một trái tim chịu được sự lạnh nhạt và tịch mịch.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Lăng tiên sinh xuất sắc như thế, dù không làm mấy trò loè thiên hạ đó thì cũng có rất nhiều cô gái thích, tôi xem trọng anh.”
Lăng Tiêu đặc biệt cao ngạo hừ lạnh một tiếng, hình như đang đáp lại Thịnh Hoàn Hoàn: Cái này còn cần cô nói.
Lăng Tiêu cảm thấy Thịnh Hoàn Hoàn là đang tự tìm đường chết.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đời này tốt nhất Lăng Tiêu đừng rung động với ai, nếu không với tính tình của hắn thì sẽ nếm mùi đau khổ dài dài.
“Bốp bốp bốp!” Lúc này Đường Nguyên Minh vỗ vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Đường Nguyên Minh đang đứng trước quầy bar, thân hình cao lớn, ngũ quan anh tuấn, trên người mang theo khí chất tao nhã lại lưu manh, kết hợp với bề ngoài cứng cỏi đó, anh cứ như một quân nhân đầy sức hút, cả người toả ra hormone.
Ánh mắt anh dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Hôm nay là ngày Hoàn Hoàn khôi phục độc thân, làm bạn thân, đối tác của em, anh rất vui mừng thấy em lấy lại được tự do.”
“Các vị đến đây chính là khách, đêm nay tùy tiện ăn chơi thoả thích, tất cả chi phí tính cho tôi.”
Lời Đường Nguyên Minh nói làm mọi người kích động không thôi, âm nhạc bắt đầu vang lên, không khí lập tức náo nhiệt, áp lực và máu nhiều chuyện vừa rồi lập tức biến mất.
Đường Nguyên Minh mời Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, muốn đi lên hát với anh một bài không?”
Thịnh Hoàn Hoàn vội xua tay: “Em không thích ca hát.”
Bảo Thịnh Hoàn Hoàn múa còn được, ca hát thì không giỏi.
Lúc này Triệu Giai Ca hào phóng đứng lên, bước từng bước về hướng Đường Nguyên Minh: “Đường thiếu, không ngại hát với tôi một bài chứ?”